Xuyên Về Làm Tổng Thê- Quản Lý Hậu Viện - Chương 146
Cập nhật lúc: 2024-12-01 16:20:41
Lượt xem: 4
“Vương Phi, bên ngoài có vị công tử họ Cơ cầu kiến!” Thất Nhàn cùng Hải Đường vừa tới đại sảnh ngồi vào chỗ của mình, liền nghe Thị vệ báo lại.
Thất Nhàn nhíu mày, họ Cơ?
“Hắn còn có nói gì không?”
“Hắn nói là người quen ở kinh thành của Vương Phi.” Thị vệ canh cửa đáp.
“Mời hắn vào!” Thất nhàn nhíu mày. Cuộc sống yên tĩnh này, rốt cục đã kết thúc.
Hải Đường giương mắt nhìn xuống Thất nhàn: “Cuối cùng cũng đã tới.” Đột nhiên tâm tình nặng nề. Mặc dù biết chính quyền ở Kinh Thành biến hóa đến như vậy, bọn họ tất nhiên là phải quay về với trung tâm chính trị kia. Nàng cũng hiểu mình cùng ca ca trải qua khoảng thời gian dài, ngấm ngầm mưu tính để lại được ngôi vị chí tôn kia. Nhưng mà, giờ phút này, trong lòng nàng lại có chút tiếc nuối cuộc sống ấm áp hiện tại như thế này.
Thất nhàn như có điều suy nghĩ gật đầu.
Người hầu dẫn vào một người mặc một xiêm y màu xanh thẫm, nam tử khí độ bất phàm này, chính là huynh trưởng của Cơ Gia – Cơ Y Duệ.
Thất nhàn cười khẽ: “Đại ca, ở kinh thành từ biệt ba năm, huynh vẫn như cũ giống như một vị tiên tử đứng giữa bức tranh không nhiễm bụi trần vậy.”
Cơ Y duệ giương lên khóe miệng: “Nhiều năm không thấy, Thất muội vẫn giống trước kia, đều khả ái như vậy.”
Hải Đường cả người run run: “Hai huynh muội các người đừng ở chỗ này buồn nôn như vậy!” Còn đáng yêu gì chứ? Nàng đã là mẫu thân của ba hài tử rồi nha !
Nhưng ngay sau đó nữa chuyển hướng về phía Cơ Y duệ: “Cơ đại nhân, mời ngồi! Cơ đại nhân ngàn dặm đến Nam Cương của ta du ngoạn sao? Vậy chúng ta cần phải cố gắng hết sức làm chủ mà tiếp đãi khách rồi.” Nàng làm một bộ dạng như cái gì cũng không biết .
“Ha hả, Quận chúa có lòng, lần này trước tiên Y Duệ đến đây để cảm ơn.” Bưng lên trà thơm mà người hầu đưa lên, vén nắp lên, nhấp nhẹ trên miệng. Trong mắt tinh quang xẹt qua, hắn là vì Thất nhàn mới đến đây một chuyến. Không biết từ đâu lúc lên, hắn càng cảm thấy mình cùng Cơ gia có lỗi với ba hài tử cùng Thất Nhàn, nên muốn làm một chút gì đó coi như bồi thường lại cho bọn họ. Nếu không phải như thế, hắn cảm thấy ngọn lửa trên không kia dù có loạn đến cỡ nào cũng không có liên quan gì đến hắn.
Nếu lúc này người trong hoàng gia đối với hắn đánh thái cực, thì hắn tự nhiên có thể đẩy trở về. Cuối cùng, hắn vẫn đối với người của hoàng gia không có hảo cảm ấy!
Hải Đường nhất thời trừng mắt chán nản, người này, rốt cuộc là có ý gì?
Đang lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của hài tử oán hận khóc nức nở : “Nương!”
Sau đó, Tiểu ác bá nào đó khập khiễng đi tới, thần sắc ai oán : “Nương, làm sao người có thể thấy c.h.ế.t không cứu chứ?”
Hải Đường hướng ra phía ngoài ngó ngó: “Cha con đâu?”
“Khụ khụ, ” mỗ tiểu quỷ cứng cỏi trấn định, “Cha thật là vui sướng, đang cùng Bạch Bạch ở trong phòng ôm đầu cười to kìa.”
Thất nhàn khóe miệng co quắp hai cái: “Con lại làm cái gì?”
“Nương nương, người không thể trách con nha.” Tiểu quỷ ủy khuất khóe miệng cong lên, “Đều do cha của con thôi, lại dùng sức mà đánh tiểu gia con như vậy. Tiểu gia con lúc nào lại bị đánh đến thế, luôn luôn cũng là do tiểu gia con đánh người khác thôi. Cha đánh đến hết sức cao hứng, đáng hận là Bạch Bạch còn ở một bên reo hò. Lúc ấy con liền nghĩ, nhân tiện nếu mà con đem phấn định thân kia sử dụng . Ít nhất có thể giúp tiểu gia con đây tránh thoát độc thủ của cha nha!” Tiểu tử đang chuyên chú lảm nhảm , thật là có thiên phú của Đường Tăng .
“Nói điểm chính đi!” Thất nhàn khóe miệng lần nữa giật giật mấy cái.
“Nương, đừng nóng vội, rất nhanh sẽ đến.” Tiểu quỷ rốt cục chuyển đến chánh đề, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, lại từ trong tiểu y rớt ra một bao “Điên Tiếu Bán Nhật Tán”. Cho nên nói, độc lần này không liên quan đến con nha, là cha tự làm tự chịu thôi !” Một bộ dạng vô tội, nhưng không che giấu được sự thích thú giữa lông mày.
Thất nhàn chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đau nhức.
“Cái kia ‘ Điên Tiếu Bán Nhật Tán ’ là thứ gì?” Hải Đường không ngại học hỏi kẻ dưới.
Tiểu quỷ cười khẽ hai tiếng: “Dĩ nhiên là cười giống như người điên khoảng nửa ngày .”
Hải Đường vừa cảm thấy co rút lại. Khiến cho khuôn mặt người c.h.ế.t của huynh nàng cười co quắp hết nửa ngày sao? Đó là cảnh tượng gì đây?
“Thất muội, đây là nhi tử của muội sao?” Thanh âm kinh ngạc của Cơ Y Duệ vang lên.
“Đúng vậy. Làm cho đại ca chê cười, một tiểu ác ma thôi.” Thất nhàn bất đắc dĩ nói.
“Nương, Tiểu Nhàn là cục cưng ngoan ngoãn đáng yêu nhất mà, nơi nào tiểu ác ma chứ, người không nên phỉ báng con nha.” Tiểu quỷ không vui trả lời.
Hải Đường thật muốn xem mặt trời hôm nay từ hướng nào mà mọc lên đây. Hài tử ngoan sao? Tiểu tử nói những lời này không thấy ngại sao!
Tiểu quỷ kia lúc này mới chú ý vị khách ở một bên. Vừa quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt đang nở nụ cười của Cơ Y Duệ. Nhất thời quát to một tiếng: “Cơ bá bá, làm sao người lại ở nhà của con?”
Thất nhàn giương mắt, Cơ bá bá? Chẳng lẽ chính là người hảo tâm cho đi nhờ xe trong miệng tiểu quỷ kia sao ? Thế giới này, thật đúng là nhỏ đây!
Cơ Y Duệ vẻ mặt hòa ái nhìn về phía Tiểu Ái Nhàn: “Tiểu tử, con nên gọi ta là Đại Cữu Cữu. Không phải là cái gì mà Cơ bá bá.” Không nghĩ đến nửa đường lại gặp phải một tiểu tử đáng yêu như vậy hóa ra chính là cháu ngoại của mình nha. Đột nhiên , trong lòng càng thêm vui mừng. Đây không phải nói, trời cao cho hắn có cơ hội bù đắp cho Thất Nhàn sao?
“Đại cữu cữu?” Tiểu Ái Nhàn nghi ngờ nhìn về phía mẫu thân.
“Đa tạ đại ca trên đường chiếu cố tên tiểu tử này. Đứa nhỏ này, hẳn là dọc đường làm cho huynh có thêm rất nhiều phiền toán.” Thất nhàn cười nói.
“Không có gì, ta rất thích tên tiểu tử này.” Cơ Y duệ cười đến vẻ mặt ôn hòa .
Đang nói, thì phía ngoài truyền đến một trận huyên náo —— tiếng cười to điên cuồng cùng với âm thanh thét chói tai của đám nô phó.( =)) nhịn cười không nổi tỷ ơi)
“Hỏng bét! Cha tới! Nương, con chuồn trước đây!” Tiểu quỷ b.ắ.n về phía đại sảnh, cũng bất chấp cái m.ô.n.g đang đau đớn, với tốc độ kia, làm như dưới lòng bàn chân được trang bị phong hỏa luân.
Nhưng tiểu tử rốt cuộc đấu không lại với Lão cha. Vân Lẫm một cước liền lật trở lại, liền ở trong đại sảnh tóm được tên tiểu quỷ nào đó dám xúc phạm lão cha có quyền có thế đây, chặn ngang liền khiêng hắn lên bả vai, “Bốp ” bàn tay rơi xuống cái m.ô.n.g đã đỏ bừng kia.
“Oa!” Nước mắt của tên tiểu tử kia lập tức trào ra ngoài, “Cha, người đánh con quá ác nha! Oa oa, cứu mạng a!”
Vân Lẫm không tự chủ được, vẻ mặt nghiêm nghị lập tức co rút lại , rồi lại muốn dựa vào ý chí mà kềm chế lại, khiến cho gương mặt như người c.h.ế.t kia rốt cuộc cũng méo mó. Trong cổ họng không ngừng mà toát ra thanh âm “Ha ha”, trong mắt nhưng lại là hung quan tàn bạo, động tác vung tay càng hung ác.
Vẻ mặt quỷ di, nụ cười quỷ dị.
Làm cho tất cả chúng nô bộc đều hoảng sợ núp phía sau cây cột nghị luận rối rít.
“Vương gia đang cười! Vương gia lại đang cười!”
“Vương gia bị quỷ nhập rồi sao!”
“Có nên mời đạo sĩ xem qua một chút hay không?”
. . . . . .
Thất nhàn cùng Hải Đường chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu một đàn quạ bay ngang qua.
Cho nên, một ngày kia, ấn tượng này ở trong suy nghĩ của mọi người tại Dực Vương Phủ là không thể xóa nhòa —— cho tới bây giờ bọn họ mới biết vị Vương Gia cao quý của bọn họ có thể nở nụ cười đến nửa ngày!
Tiếng cười kia, hù dọa biết bao nhiều người, làm kinh sợ bao nhiêu trái tim!
Trong mắt Cơ Y Duệ hiện lên nét ôn nhu, nhìn khóe miệng khẽ vung lên của Thất nhàn, cũng không tự chủ được mà cười. Tiểu muội khó hiểu này của hắn có phải đã thực sự tìm kiếm được hạnh phúc của mình hay không?
Đêm trăng tròn , trong lương đình, Cơ Y Duệ ngồi một mình trong đó, nhẹ nhàng mà lay động chiết phiến, ánh trăng ở Nam Cương so với Kinh Thành có thể nói là tròn hơn một chút.
“Đại ca, ngủ không được sao?” Thình lình phía sau nghe thấy tiếng cười nhàn nhã của Thất Nhàn truyền đến .
“Thất muội vừa đến sao, sao không theo Vương gia cùng thế tử?” Cơ Y duệ cười xoay đầu lại.
“Ta không phải là đặc biệt tới đây để ngồi cùng đại ca sao?” Thất nhàn đi vào bên trong đình, trong tay chỉ có hai bầu rượu tinh xảo cùng hai chén rượu, “Đại ca theo tiểu muội uống vài chén được chứ?”
Cơ Y duệ liền khép quạt lại: “Đại ca liền cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”
Thất nhàn rót đầy rượu cho hai người, nâng chén hướng về vầng trăng đang tỏa sáng kia: “Trước kính ánh trăng đoàn viên này, để cho gia đình ta vui vẻ cùng an khang.” Vừa nói một hơi uống cạn sạch.
Lại rót đầy ình, nhìn về Cơ Y duệ: “Tiếp theo kính đại ca, Phá gia chi thù đã báo thù được.”
Cơ Y duệ thật sâu nhìn Thất nhàn một cái: “Đa tạ!” Ngửa đầu, yên tĩnh mà đem toàn bộ rượu nuốt vào trong bụng.
Thất nhàn nhẹ lay động chén rượu nhỏ, đôi mắt nheo lại: “Tiểu muội cùng đại ca đều có cùng huyết mạch. Đại ca có thể vì Cơ gia mà cùng Hách Liên hoàng gia đối nghịch. Tiểu muội cũng có một chấp niệm. Nếu có người muốn tổn hại phu tử (phu quân + nhi tử)của ta, ta chắc chắn sẽ làm cho hắn phải hối hận vì đã đến cõi đời này.”
Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lụng, chỉ có âm thanh “ào ào” cạn chén rượu phát ra.
Cơ Y Duệ trừng mắt. Hắn nghe ra âm thanh cảnh cáo trong lời nói của Thất Nhàn. Nghĩ vậy cũng đúng, hành động của hắn trước đây thật không đáng tin cậy. Không khỏi âm thầm cười khổ.
“Thất muội quá lo lắng rồi. Đại ca chỉ muốn cố gắng hết sức đền bù những chuyện mà Cơ gia đã làm với muội, còn có sự sai lầm của Tam muội.”
Thất nhàn nhìn thẳng vào con ngươi của Cơ Y Duệ , vẫn cơ trí như vậy, đáy mắt cũng không thấy sự khó lường như lúc đầu nữa, thậm chí có một chút khẩn cầu.
Nàng tự nhiên là không tín nhiệm người này. Tuy nói hắn cùng Nhị Tuyệt đều ra từ phòng lớn của Cơ gia, nhưng dù sao Nhị Tuyệt cũng là người thẳng thắn, thêm vào sự nhận định của Vân Lẫm,dĩ nhiên có thể tin. Người trước mặt bởi vì thông minh hơn người, lại bị hận ý che đậy lại, cho nên tâm tính hẳn là có chút méo mó .
Tuy nói, ba năm trước đây trong sự kiện của Vân Lam, hắn cũng dốc sức. Nhưng không thể đảm bảo lần này hắn sẽ không phản bội lại Vân Lẫm.
Hơn nữa nhìn thái độ hôm nay của hắn, vẫn như cũ tràn đầy địch ý đối với Hách Liên Hoàng gia.
Vì vậy, mình mới đến đây dò xét.
“Như thất muội nhìn thấy , từ trước đến nay lòng của ta đối với hoàng gia đều cảm thấy không vui vẻ cho lắm.” Cơ Y duệ thấy Thất nhàn không nói lời nào, thở dài, lại nói, “Dù sao hoàng gia đối với Cơ gia sở tác sở vi còn tại đó. Nhưng đại ca có thể bảo đảm, Thất muội là người trong nhà, đại ca không chỉ dùng nửa phần đầu óc, hơn nữa sẽ đem toàn lực giúp đỡ.” Vừa nói, giơ lên chén rượu nhỏ, “Lấy trăng làm chứng!” Tiếp theo uống một chén rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-tong-the-quan-ly-hau-vien/chuong-146.html.]
Thất nhàn khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười: “Hi vọng đại ca có thể nhớ lời nói hôm nay!” Nhìn thấy cách đó không xa có một người nam nhân khoác áo bào trắng đứng chắp tay chờ đợi, khóe miệng nụ cười càng sâu, “Đại ca, sớm đi nghỉ ngơi. Tiểu muội không quấy rầy huynh nữa.”
Đứng dậy, liền hướng về phía Bạch y kia đi tơi.
Cơ Y duệ vội vàng gọi lại: “Thất muội!”
Thất nhàn dừng bước: “Chuyện gì?”
Cơ Y duệ há miệng, cuối cùng vẫn nói ra: “Thật xin lỗi!”
Thất nhàn mang bộ dạng tiếp tục đi ra khỏi sân đình: “Câu xin lỗi này đại ca không nên nói với muội, phải nói với Tam tỷ.”
Trong mắt xuất hiện sự lạnh lẽo hơn một chút, về Tam Huệ năm đó bị mất con, nàng cuối cùng vẫn không tha thứ cho vị tự xưng là đại ca trước mắt đây.
Chỉ còn lại một mình, Cơ Y Duệ đứng trong đình thật lâu cũng không có động tĩnh.
Vân Lẫm đỡ Thất Nhàn đi trên con đường đá vụn, hướng về phía phòng ngủ.
“Lão gia, làm sao chàng không hỏi ta cùng đại ca nói gì?” Thất nhàn ngẩng đầu.
“Nàng tất nhiên sẽ không hãm hại ta, ta hỏi nữa làm gì chứ?” Vân Lẫm thản nhiên nói, lúc này quả thật tín nhiệm nàng vạn phần.
Thất nhàn cười khẽ hạ xuống, tự nhiên hiểu rõ ý của Vân Lẫm . Nhưng ngay sau đó lại một trận thở dài: “Lão gia, cuộc sống như vậy lại mau chóng kết thúc rồi! Ta thật là không nỡ!”
Không đợi Vân Lẫm nói chuyện, Thất nhàn vừa cười nói: “Bất quá nếu đây là tâm nguyện của lão gia, dù ta không nỡ đi nữa cũng nên bỏ qua. Đó mới là chức trách hiền thê .”
Vân Lẫm liếc nhìn nàng thật sâu một cái: “Sẽ không bao lâu . . . . . .”Cũng không có nói thêm gì nữa, chẳng qua kế hoạch đã sớm sắp đặt lúc này càng thêm vững chắc hơn nữa .
Nhưng lại làm cho Thất nhàn không cách nào giải thích được, không rõ vì sao hắn đột nhiên lại toát ra một câu như vậy.
Đi tới cửa phòng ngủ, liền nghe được thanh âm của đứa nhi tử lớn của nàng.
“Hai người các ngươi nghe đây, cha là đại phôi đản, đánh cái m.ô.n.g khả ái của ta. Cho nên chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, đem nương đáng thương từ bên cạnh người giải cứu ra!” Mỗ tiểu quỷ đang đối với đệ đệ muội muội phát biểu tuyên ngôn dõng dạc .
Bên ngoài, người phụ thân bại hoại nào đó đen mặt. Tiểu quỷ này, hắn dạy dỗ còn chưa đủ sao?
“Ừ.” Truyền đến thanh âm bì bõm hưng phấn của tiểu tiểu thất, cũng không biết có hiểu được hay không.
“Ba “ một tiếng, mỗ tiểu quỷ”Ôi” kêu đau đứng lên: “Thất muội muội, không nên đụng vào cái m.ô.n.g nhỏ của đại ca nha, đau lắm! Thất muội muội a, muội cần phải nhớ kỹ nha. Sau này trưởng thành ngàn vạn lần đừng tìm người có vẻ mặt như xác c.h.ế.t giống cha nha. Ngày ngày hướng về khuôn mặt đáng ghét như vậy, sẽ yểu thọ nha.”
Lúc này, vẻ mặt của vị nương đáng thương nào đó hiện lên sự kinh ngạc. Tiểu tử này, còn dạy muội muội mình chuyện như vậy sao?
Mỗ tiểu quỷ lại lên tiếng: “Uy, tiểu tử, kê kê! Tiểu quỷ ngươi cứ như vậy không nhìn vào đại ca uy nghiêm của ngươi sao? Cẩn thận tiểu gia ta đem ngươi ném bay!”
Bên ngoài vẻ mặt của bậc cha mẹ co rút lại. Uy nghiêm? Hắn còn có thứ này sao? Ném bay? Lá gan này cũng quá lớn rồi!
Đưa tay, nhân tiện đẩy cửa ra.
Chỉ thấy trên mặt giường lớn khắc họa, nhìn thấy ba tiểu quỷ đang ở trên đó. Tiểu Ái Cơ dáng nằm ngửa hình chữ “Đại”,vẫn như cũ không nhúc nhích. Tiểu tiểu thất quỳ , nguyên nhân chính là trên giường ngủ cảm thấy hưng phấn không thôi. Chỉ có mỗ tiểu quỷ “Uy nghiêm” lúc này đang gục ở trên mặt tấm lót bằng gấm, cái m.ô.n.g hướng về phía trước mân mê, khiến cho người ta rất có cảm giác vọng động muốn đi đến đạp ột cước.
“Làm sao đều ở đây ?” Khóe miệng Thất Nhàn run lên. Trong ngày thường, long phượng thai đều một mình trong phòng ngủ, đặc biệt sẽ có người trông chừng bảo hộ. Đây đều là do Vân Lẫm an bày sợ hài tử đi đến quấy nhiễu hắn cùng Thất Nhàn ở cùng một chỗ. Hôm nay làm sao toàn bộ chạy đến trên giường mình rồi?
“Nương, chẳng lẽ người không muốn chúng con ngủ với người sao? Người chẳng lẽ chỉ muốn ôm người chỉ yêu thích đánh người, thà ôm một lão nam nhân không có văn hóa kia cũng không nguyện ý ôm chúng ta?” , mỗ tiểu quỷ quay đầu lại, dùng sức bắt đầu nhéo các ngón tay, trong mắt lệ quang lấp lánh.
Bên cạnh tiểu tiểu Thất chỉ vâng dạ với ca ca như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lập tức trong mắt cũng nổi lên lệ quang,
Thoạt nhìn giống như hai hài tử đáng thương.
Gân xanh trên trán Vân Lẫm nổi lên. Lão nam nhân? Nhấc chân, muốn đi lên chấn chỉnh “Phụ cương” .
Thất nhàn vội vàng kéo lại. Hôm nay, tiểu tử này thật sự là bị đánh quá ác rồi. Nếu tiếp tục nữa, cái m.ô.n.g kia đoán chừng sẽ thành bốn miếng. Mặc dù tiểu hài tử ham chơi, nhưng rốt cuộc đều là từ trong bụng của nàng mà đi ra, nàng vẫn đau lòng nha.
“Vậy hôm nay mọi người nhân tiện cùng ngủ chung đi.” Thất nhàn cười một tiếng. Một nhà năm miệng, vẫn chưa từng tề tụ đầy đủ.
“Nương tốt nhất!” Tiểu quỷ hưng phấn được nhảy dựng lên, nhưng đột nhiên cau chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, “Ôi” một tiếng lại nằm xuống, hướng về phía Vân Lẫm nổi lên một trận nghiến răng nghiến lợi, “Cha bại hoại! Đánh m.ô.n.g của tiểu gia! Không cho người cùng ngủ!”
Thất nhàn”Xì” một trận buồn cười.
Vân Lẫm nheo lại đôi mắt, tận lực khắc chế đôi chân muốn đi đạp tiểu tử kia. Quay đầu lại nhìn xem Thất nhàn thoải mái nở nụ cười, nhất thời vẻ mặt cũng trở nên nhu hòa. Chỉ cần Thất nhàn vui vẻ, để cho hắn cùng tiểu quỷ này sống chung một giường, cũng có thể đi.
Hai vợ chồng cởi tất, cũng bò lên giường.
Một nhà năm miệng, ngay ngắn nằm xuống, dĩ nhiên có một người vì cái m.ô.n.g đau nên nằm sấp xuống.
Vân Lẫm ở bên ngoài, dĩ nhiên ái thê phải dựa vào mình, tiểu ác ma tự nhiên muốn kề cận mẫu thân nhà mình, tiểu tiểu Thất đối với ca ca rất là vui mừng, tự nhiên cũng nằm gần sát. Còn dư lại chỗ kia, kẻ mặt kệ mọi thứ,vô tức vô cầu hình chữ đại kia nằm ở trong cùng .
Vừa nằm xuống, tiểu Ái Nhàn liền cảm thấy vui vẻ. Ý định của hắn chính là muốn đem mẫu thân từ tay bại hoại phụ thân đoạt về. Hiện tại cảnh tượng này, nương không phải đang ở cạnh cha sao?
Tiểu thân thể nhún một chút, lại bắt đầu bò, bò qua thân thể Thất nhàn , liền chen chúc vào giữa hai phu thê.
Ca ca vừa động, tiểu tiểu Thất lập tức cũng chuyển động đi theo.
Thất nhàn bất đắc dĩ bỉu môi, hai hài tử nhà mình, có thể hoạt bát quá rồi hay không … Rồi, đây không phải là lấy thân thể mẫu thân của chúng làm tảng núi sao? Vừa đè cánh tay muốn vung lên của Vân Lẫm, càng thêm di chuyển vào bên trong.
Tiểu Ái Nhàn cái m.ô.n.g chợt đau nhói, chưa kịp tìm kiếm vị trí thoải mái, cả thân thể liền nghiêng xuống lăn qua, ngã xuống bờ vai của Vân Lẫm.
Tiểu tử ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện trước khuôn mặt không có biểu hiện gì của Vân Lẫm. Lập tức nhảy ra một bước, bị làm cho hoảng sợ quát to một tiếng”Quỷ a!”
Vẻ mặt của Vân Lẫm lần nữa sinh động hẳn lên.
Thất nhàn trong bụng buồn cười, xem ra cuối cùng có một ngày, vẻ mặt Vân Lẫm cũng bị chính nhi tử của mình chỉnh rồi .
Tiểu tiểu Thất bắt đầu lên tiếng vì ca ca: “Nha nha nha!”
Trong nhà, bởi vì có hai tiểu hài tử quá mức sinh động, náo nhiệt lên rất nhiều.
Thất nhàn đảo mắt nhìn lên, trong tay chính là nhi tử lười biếng của nàng. Đưa tay, liền đem hắn bế lên.
Bên ngoài hai sinh vật phái nam kia cảm thấy không vui.
Vân Lẫm một mạch trừng về hướng của Tiểu Ái Cơ, như muốn xuyên qua một lỗ trên người của bé. Nương tử của hắn, hôm nay còn chưa có ôm hắn đâu,sao có thể tiện nghi cho tiểu tử này được chứ?
Tiểu Ái Nhàn mân mê cái m.ô.n.g nhỏ, quay mắt liền làm ồn lên, “Hèn hạ! Kê kê ngươi quá hèn hạ! Lại ngồi không mà ngư ông đắc lợi! Thật là nhìn chưa ra, Nhóc con ngươi quả thật có tâm cơ!”
Thất nhàn mồ hôi lạnh vụt vụt qua, mình chỉ tiện tay một chút lại làm cho nhi tử phát biểu bình luận như vậy, nàng bắt đầu cảm thấy nhi tử của nàng bị oan nha.
Tiểu tiểu Thất như cũ gây ra tiếng vang: “Hèn hạ hèn hạ. . . . . .”
Tiểu Ái Nhàn nghiêm trang gật đầu: “Kê kê vốn là xấu nhất . . . . . .”
Đang lúc này,dưới ánh mắt kinh hãi của Thất Nhàn, tiểu nhi tử kia cho tới bây giờ đều lười động tay chân, lúc này cái chân nhỏ nhấc lên, hung hăng đạp lên cái m.ô.n.g nhỏ bị thương của Tiểu Ái Nhàn đang lải nhải kia.
“Ôi! Nương a!” Đột nhiên đau đến nỗi Tiểu Ái Nhàn liền đụng ngã lên trên người Vân Lẫm.
Giữa lông mày của Vân Lẫm ngưng tụ vạch đen, phất tay: “Cút!”
Tiểu Ái Nhàn bị b.ắ.n trở về, đột nhiên cái m.ô.n.g liền nhắm ngay giường, lập tức lại là kêu thảm một tiếng: “Ôi! Cha, nngười quá độc ác! Tiểu gia ta nhớ kỹ rồi!”
Vội vàng đổi lại tư thế, nằm xuống, mặt giận chuyển hướng tiểu Ái Cơ: “Kê kê ngươi. . . . . .”
Còn chưa nói hết, một cái chân liền duỗi lên, trực tiếp đá vào giữa khuôn mặt của Tiểu Ái Nhàn.
“Ôi, gương mặt tuấn tú của ta!” Tiếp theo lại là Tiểu Ái Nhàn kêu đau, “Kê kê ngươi đáng c.h.é.m ngàn đao a! Ngươi chờ đó cho tiểu gia.” Vừa nói, liền giương nanh múa muốn nhào qua Tiểu Ái Cơ trên người Thất Nhàn.
Trên trán Vân Lẫm nhảy lên, dốc sức xách cổ của tên tiểu tử lên, để cho hắn hoàn toàn treo lơ lưng giữa không trung.
“Cha người làm cái gì?” Tiểu Ái Nhàn càng thêm tức giận, đạp loạn chân, “Chẳng lẽ người cùng kê kê mặt c.h.ế.t kia là một sao ?”
Thất thất tiểu muội vỗ tay, cái miệng cười toe toét, đôi mắt sáng ngời mà quan sát: “Mặt chết!”
Gân xanh trên tay Vân Lẫm càng ngày càng nhiều.
Thất nhàn đang kinh hãi đánh giá nhi tử không chịu nhúc nhích nằm trong tay mình, chẳng lẽ tiểu tử này mới là nội tâm phúc hắc nhất sao ?
Tiếp theo nhìn Vân Lẫm ở một bên, khóe miệng nhất thời co quắp xuống, thật rối loạn nha!
Về phần một đêm này, cả nhà này làm thế nào mà ngủ, có trời mới biết. . . . . .