Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Tổng Thê- Quản Lý Hậu Viện - Chương 107

Cập nhật lúc: 2024-12-01 16:10:48
Lượt xem: 5

Ngoài cửa, một con ngựa to lớn màu đỏ nâng cao vó trước, dưới ánh nắng chiếu rọi, lộ vẻ cao lớn uy mãnh.

 

Chỉ thấy một người mặc khôi giáp màu bạc từ trên lưng ngựa lập tức nhảy xuống, đi vào cửa phủ.

 

Gã sai vặt ngoài cửa mừng rỡ: “Vương gia, ngài đã trở lại.” Trong phủ, người chủ sự cuối cùng cũng đã trở về.

 

“Vương phi đâu?” Không có nói thêm bất kỳ lời nào. Vân Lẫm quét quanh sân một vòng, vẻ yên lặng có chút không bình thường.

 

Chẳng biết tại sao, từ hôm qua đến giờ, trong lòng của hắn lại bắt đầu ẩn ẩn bất an, cho đến lúc nửa đêm, lại kịch liệt đau đớn. Hắn lúc ấy liền có cảm giác mãnh liệt, là Thất Nhàn đã xảy ra chuyện. Mặc dù hắn hoàn toàn tin tưởng năng lực của Thất Nhàn, nhưng hắn luôn không nhịn được lo lắng, cho nên mới rời khỏi đại quân, một mình vội vàng chạy trở về.

 

“Vương Phi nàng. . . . . .” Gã sai vặt ấp a ấp úng.

 

“Vương gia, ngài nhanh đi cứu vương phi đi!” Hỉ nhi đang chạy tới, vừa thấy Vân Lẫm, liền giống như thấy được thân nhân đã lâu không gặp được, nước mắt liên tục rơi xuống.

 

Vân Lẫm trong lòng căng thẳng, lạnh giọng: “Sao vậy?”

 

“Vương Phi. . . . . . Vương phi nàng bị bệ hạ giam vào thiên lao.” Lau nước mắt, Hỉ nhi vội báo lại.

 

Ánh mắt Vân Lẫm chợt lạnh, Vân Lam, ngươi quả nhiên động thủ.

 

Xoay người, lên lưng ngựa, chạy đi.

 

Cẩu Nhi vung chân, đuổi theo hãn huyết bảo mã đằng trước, đi cứu chủ nhân.

 

Bên trong cửa cung, cung vệ trông cửa hoàn toàn tinh thần mười phần. Bệ hạ hạ lệnh, gần đây loạn đảng rất nhiều, tất cả người ra vào, phải nghiêm khắc thẩm tra. Bọn họ đương nhiên không dám buông lỏng.

 

Nhưng mà, lại có ai dám đến đại biểu trung tâm quyền lực bên trong thành này gây chuyện chứ?

 

Đang suy nghĩ, thì thấy cách đó không xa có bóng hai người chạy đến.

 

“Đứng lại!” Cung vệ trông cửa vội vàng dùng trường kích ngăn cản: “Người nào dám tự tiện xông vào bên trong thành? Còn không mau mau dừng. . . . . .”

 

Một câu chưa nói xong, đã thấy người đó như gió bay qua. Cung vệ chỉ cảm thấy có một cỗ nội lực cường đại đánh bọn họ ngã trên mặt đất.

 

Nhất thời, từng tiếng kêu “Ai u” mãnh liệt vang lên.

 

Chỉ một cái chớp mắt, trên mặt đất ngổn ngang nằm một đội nhân mã cùng binh khí.

 

Cung vệ cửa cung đang muốn bò dậy, lại đột nhiên cảm thấy một con vật to lớn lại bổ nhào phía trên bay vọt từ phía cửa thành mà đến, che hết ánh nắng, chỉ có thể thấy được một vóc dáng to đen.

 

Mọi người kinh hãi, muốn né tránh, đã tránh không kịp.

 

Một trận tiếng xương cốt bị gãy “răng rắc” vang lên, Cẩu Nhi rất khoan khoái chạy tới. Thật là thư sướng a, chủ nhân bị hại ở bên trong, những người này tất nhiên cũng là đồng lõa.

 

Đuổi theo giẫm lên, tất cả đều giẫm chết!

 

Bên trong thiên lao.

 

“Nhanh lên một chút! Đứng lên, sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, lại có thể thanh thản ngủ như thế?” Vang lên tiếng đám quan sai hô quát cùng với tiếng chìa khoá leng keng.

 

Thất Nhàn miễn cưỡng ngáp một cái, xoay xoay cổ, vặn vặn eo. Ai, nơi này ngủ quả thật là không thoải mái. Sớm biết vậy, đã cùng bọn Hồ Điệp Nhi đi ra ngoài rồi. Đến ban ngày, rồi trở về cũng được.

 

“Các vị quan gia, sớm a!” Quét mắt một vòng quan sai hình bộ thẩm vấn: “Đây là muốn làm cái gì đấy?”

 

“Làm cái gì?” một tên quan sai hừ một tiếng: “Bắt ngươi đi bị thẩm vấn. Các ngươi coi như là phạm nhân vận khí tốt rồi, bệ hạ đích thân phán xét, quần thần hội thẩm. Thiên hạ có mấy người phạm nhân có thể được đến đãi ngộ như vậy?”

 

Thất Nhàn khẽ cười một tiếng, thiên tử đích thân phán xét, mình mặt mũi quả nhiên là khá lớn đây.

 

Thấy trong một gian nhà tù khác không phản ứng chút nào, có quan sai liền tiến lên mấy bước, đá đá người nằm ngang trên mặt đất, dùng chiếu bao lấy người: “Này! Dậy đi!”

 

Vẫn không có phản ứng.

 

Quan sai nổi giận, hung hăng đạp ột cước: “Đứng lên cho lão tử!”

 

Thoáng cái đá bay rụng phá chiếu phủ trên thân thể. Lộ ra hai người bị trói cột vào cùng nhau, hai mắt mở trừng trừng, hai quan sai sắc mặt cương cứng, hiển nhiên c.h.ế.t đã lâu.

 

Không có ngờ tới sẽ xuất hiện một màn như vậy, vị quan sai bị hù sợ đến sắc mặt đột biến, lui về phía sau mấy bước: “Này. . . . . . là có chuyện gì xảy ra vậy?”

 

Mấy người đi theo tiến vào sắc mặt đều thay đổi. Này “trọng phạm” đi nơi nào?

 

Lúc này, chuyển hướng về phía Thất Nhàn, hung ác trừng to mắt: “Nói, đồng bọn kia của ngươi đi đâu rồi?”

 

Thất Nhàn cũng là vẻ mặt mờ mịt, làm như bị kinh sợ đến, không nói một câu.

 

“Nhanh đi! Bẩm báo bệ hạ. . . . . ” Có người liền nghĩ tới chuyện này quan trọng như thế nào.

 

Lời nói vừa dứt, cả thân thể liền mềm nhũn ngã xuống.

 

Phía trước mấy người lập tức cảnh giác lên, “roạt” một tiếng nhất tề rút đao: “Người nào?”

 

“Người lấy mạng chó của các ngươi!”

 

Thất Nhàn nâng mắt, không khỏi ngạc nhiên. Ở bên trong sai dịch này, lại có người quen?

 

Dọc theo vành nón cúi đầu nhìn lại, hai người kia không phải là Nhị Tuyệt cùng Lâm Duẫn Chi sao?

 

Mấy quan sai chưa kịp phản ứng, thì hai người nhanh chóng xuất thủ.

 

Trong nháy mắt, trên mặt đất liền nhiều thêm mấy cỗ thi thể.

 

“Thất muội!”

 

“Thân muội!”

 

Gọi cũng là trăm miệng một lời.

 

“Các huynh làm sao lại tới rồi?” Thất Nhàn cau mày: “Sao không ở bên ngoài sắp xếp?” Tới đây hết, vậy bên ngoài do ai chỉ huy? Nếu như trong ứng ngoài hợp, đó mới là kế hoạch tốt nhất.

 

Mặc dù nàng không cho là Vân Lam sẽ còn có tiếp viện gì, nhưng ở phía ngoài hai tay chuẩn bị luôn là đảm bảo vững chắc nhất.

 

Hai người này trái lại lại tự mình vui vẻ chạy vào.

 

“Lo lắng uội mà.” Lâm Duẫn Chi lúng ta lúng túng mở miệng, từ trên xuống dưới đánh giá Thất Nhàn một phen, giống như thở phào nhẹ nhõm: “Không có chuyện gì là tốt rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-tong-the-quan-ly-hau-vien/chuong-107.html.]

“Đội quân Lôi Phong đã ở bên ngoài kinh thành. Tùy thời nghe lệnh.” Lúc này mới bổ sung một câu. Chuyện như vậy dĩ nhiên sẽ không bỏ sót, hắn làm sao có thể quên sắp xếp đường lui choThất Nhàn?

 

Thất Nhàn gật đầu, bố trí tốt là được.

 

“Nhược Thủy đây? Hắn có bị thương không?” Lại nghe Nhị Tuyệt vội hỏi.

 

Ngày đó, hắn cùng với Nhược Thủy đồng thời bị tập kích, cuối cùng có mỗi mình được đại ca cứu, mà Nhược Thủy lại bị bắt đi. Khiến hắn áy náy đến muốn tự sát.

 

Lúc này, thật vất vả theo đại ca tới thiên lao. Nhược Thủy sao lại không có ở đây?

 

Vô cùng lo lắng.

 

“Tối hôm qua, nàng được Hải Đường mang đi.”

 

Thất Nhàn kỳ quái đánh giá hắn, trước kia cũng không thấy tốt với Nhược Thủy như vậy, sao hiện tại lại ân cần như thế? Chẳng lẽ ở Chiến gia quan hệ đồng sự nhiều năm nên giữa bọn họ đã sớm sinh tình nghĩa thâm hậu sao?

 

“Vậy thì tốt!” Nhị Tuyệt thở ra một hơi. Đột nhiên thấy ánh mắt làm người ta lông tơ dựng đứng của Thất Nhàn, cơ hồ cũng cảm giác được mình khẩn trương quá mức rõ ràng. Lập tức mắt lóng lánh nhấp nháy, không dám nhìn Thất Nhàn.

 

Mà một người khác thình lình nghe đến tên “Hải Đường”, thì lập tức hai mắt sáng lên: “Hải Đường đã đến đây?”

 

“Ừ.” Thất Nhàn không kiên nhẫn xua ra một câu, rồi vẫn quỷ dị như cũ nhìn thẳng người nào đó.

 

Có vấn đề! Tuyệt đối có vấn đề! Chẳng lẽ hắn cùng Nhược Thủy. . . . . .

 

Ấy vậy mà ai kia lại tới quấy rầy, hú lên quái dị: “Hải Đường cùng Nhược Thủy? Không được! Thân muội, bọn họ ở đâu rồi?”

 

Hửm? Này có cái gì không được? Thất Nhàn kinh ngạc nhìn lại.

 

“Sức tưởng tượng của ngươi thật là, nữ nhân của ngươi ai thèm. Ngươi tưởng Nhược Thủy giống ngươi sao?” Nhị Tuyệt không nhịn được hỏi vặn một câu.

 

“Cũng không thể nói như vậy, Nhị Tuyệt huynh. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Huống chi, Nhược Thủy huynh cùng Hải Đường hai người, cô nam quả nữ, ở chung một chỗ sẽ có lời qua tiếng lại.” Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, vị chua tràn ra .

 

Thất Nhàn rơi ra đủ hắc tuyến, không ngờ hai người này vẫn còn tưởng Nhược Thủy là nam nhân.

 

“Nhược Thủy làm sao có thể? Ngươi có thể yêm tâm 100% đi.” Rất là tự tin.

 

“Mọi việc đều có thể, không thể tuyệt đối như thế được. Nhược Thủy huynh cũng là nam nhân bình thường, huống chi Hải Đường cũng không kém tệ. . . . . .” Tiếp tục lải nhải, nước miếng bay ngang.

 

“Nhược Thủy thích là nam nhân.” Thật sự là chịu không nổi cái người dài dòng này. Một câu nói ra, hối hận cũng đã muộn.

 

Lâm Duẫn Chi lập tức bị sét đánh tại chỗ: “Nam. . . . . . Nam. . . . . . Nam nhân?”

 

Thất Nhàn trợn mắt trắng, Nhược Thủy là nữ, đương nhiên là thích nam nhân.

 

“Các ngươi không được kỳ thị Nhược Thủy. . . . . .” Nhị Tuyệt nói chuyện bắt đầu lắp bắp, cuối cùng rốt cục nâng lên dũng khí: “Ta là thật lòng yêu Nhược Thủy.” Mặt đỏ tới mang tai.

 

Nhớ ngày đó, chính hắn cũng là chịu không được sự thật Nhược Thủy là “đồng tính”, nhưng mà không biết từ lúc nào, Nhược Thủy ở trong lòng hắn lại chiếm vị trí quan trọng. Hắn biết “đồng tính” rất khó được quan niệm chính thống chấp nhận, hắn cũng giãy dụa khổ não rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn phải thuận theo tâm ý của mình. Nếu hắn yêu Nhược Thủy, cho dù Nhược Thủy là nam nhân, vậy thì sao? Cùng lắm là vạn kiếp bất phục, hắn theo Nhược Thủy rời đi là được.

 

Lúc này, sao có thể mặc cho người khác dùng ánh mắt kì dị nhìn Nhược Thủy chứ?

 

Thất Nhàn vừa nghe lời này, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng. Khóe mắt không ngừng nhảy nhảy, thì ra là thế này, vị nhị ca này của nàng còn tưởng rằng hồ ly kia là nam nhân, cho nên mới quấn quýt như vậy. Nhìn vẻ mặt này, thấy c.h.ế.t không sờn cỡ nào a. Thật đúng là. . . . . . Chậc chậc, con hồ ly kia thật đúng là giỏi giấu, lại độ này rồi còn không có nói cho Nhị Tuyệt biết.

 

Đưa tay vỗ vỗ bả vai Nhị Tuyệt, ra vẻ thở dài: “Nhị ca, tự giải quyết cho tốt đi!”

 

Khiến Nhị Tuyệt vẻ mặt buồn nản một phen. Quả nhiên, tình yêu này của hắn không được người ta chấp nhận.

 

Nhìn lại Lâm thư ngốc, vẫn vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa thẫn thờ: “Nam nhân. . . . . . Nam nhân. . . . . .”

 

Thất Nhàn che trán, hai người này thật đúng là tuyệt phối, một ngớ ngẩn, một ngu ngốc.

 

Phất phất tay áo: “Đi thôi đi thôi!”

 

“Đi đâu?” Lâm Duẫn Chi cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần.

 

“Rời khỏi hoàng cung trước rồi hãy nói!” Nhị Tuyệt nói.

 

“Không!” Thất Nhàn cười một tiếng, trong mắt lệ khí dâng lên: “Chúng ta đi hoàng triều để bệ hạ định tội cho ta. Ta sao lại không thành toàn một phần tâm ý cho hắn? Đương nhiên là các ngươi đem ta giải đến trước mặt hắn đi.”

 

Chiêu Hoa chính điện, ngay trên ghế rồng, Vân Lam mắt ưng quét về phía một đám đại thần phía dưới: “Các vị, trẫm hỏi một chút, Dực Vương Phi này tư thông với địch phản quốc, nên phán hình phạt như thế nào mới được?”

 

Độc Cô hữu tướng đứng ra đầu tiên: “Bẩm bệ hạ, tội phản quốc này từ xưa tới nay chính là tội lớn. Thiên tử phạm pháp, cũng giống như thứ dân. Nếu không chẳng phải là khiến cho người thiên hạ không phục? Cho nên, thần cho là, nên phán Dực Vương Phi c.h.é.m đầu răn đe thị chúng.”

 

Vân Lam gật đầu mỉm cười.

 

Một chút đại thần gió chiều nào che chiều nấy vừa thấy bệ hạ hình như cực kỳ vừa lòng đề nghị này, liền lập tức mở miệng phụ họa: “Hữu tướng đại nhân nói cực kỳ chính xác. Dực Vương Phi tội ác tày trời, phải bị phán tội c.h.é.m đầu.”

 

“Tiểu phụ nhân có thể được đông đảo đại nhân cùng kết tội, bệ hạ tự mình định án như thế, thật đúng là cực kỳ vinh hạnh.” Giọng nói trong trẻo vang dội truyền vào.

 

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía cửa đại điện, chỉ thấy Thất Nhàn thoải mái nhẹ nhàng bước vào đại điện, đi theo sau là hai quan sai nha dịch trong hình bộ.

 

“Lớn mật!” Độc Cô hữu tướng đứng ra: “Hình bộ tại sao cũng không hiểu quy củ như vậy? Sao không đợi gọi đến liền đã cho vào?” Lớn tiếng bức bách.

 

Thất Nhàn ha ha cười một tiếng: “Hữu tướng đại nhân không nên trách tội. Ngoài cửa cung nữ cũng nóng nảy nói vậy. Tiểu phụ nhân chẳng qua chỉ để cho bọn họ ngủ một giấc mà thôi. Vậy còn có ai tới đây báo chứ?”

 

“Ngươi. . . . . .” Độc Cô hữu tướng mở to mắt. Nữ nhân này, thật đúng là cực kỳ càn rỡ.

 

Thất Nhàn không để ý đến hắn nữa, đối diện vị cấp trên kia: “Nô tì bái kiến bệ hạ.” Nhưng cũng không có động tác kính cẩn gì.

 

“Chiến gia quản gia đâu?” Vân Lam giọng nói lạnh lẽo, híp lại đôi mắt.

 

“Bẩm bệ hạ! Chiến quản gia nói cuộc sống trong ngục thật sự không dễ chịu, nên vào đêm qua đã rời khỏi ngục!” Tiếng nói lanh lảnh vang dội trong đại điện.

 

Chúng đại thần kinh hãi. Nghe lời này, đêm qua hẳn là có người đi cướp ngục. Đây chính là thiên lao nha, sao có thể dễ dàng vào như vậy, mà trong cung lại không biết?

 

Hơn nữa, Dực vương phi này cố tình không đi, lại liều lĩnh như vậy đến đây, nữ nhân này rất có lòng tin hay là quá xem trời bằng vung!

 

“Dực Vương Phi, ngươi sao không cùng đi?” khuôn mặt Vân Lam cứng lại, nghiến răng gằn từng từ một, gân xanh nơi thái dương nổi lên.

 

“Nô tì nếu đi, thì lần phán tội này của bệ hạ chẳng phải là mở không công sao?” Thất Nhàn nở nụ cười nhàn nhạt, “Đúng rồi, lúc trước các vị không phải đang nói muốn phán ta tội c.h.ế.t sao? Tiếp tục đi!”

 

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

 

“Ngươi phụ nhân này thật không biết điều! Triều đình há là chỗ để cho bọn phụ nhân như ngươi hồ nháo sao?” Có đại thần nhảy ra, hoàn toàn không có con mắt nhìn người, “Phán ngươi tội chết, đó là bệ hạ khai ân!” Không quên nịnh bợ Vân Lam.

 

“Là ai nói muốn phán vương phi của bổn vương tội chết?” Giọng nói lạnh lùng từ ngoài điện truyền đến.

Loading...