“Ông chủ Vu, đây là một kiện hàng mẫu chuẩn mang trong thành bán, lúc sắp cũng chuẩn nhiều, ngài mua , chỉ sợ lúc bán lông hàng mẫu.”
“Hả? Lông?”
Trong nháy mắt, cái từ mới mẻ Ông chủ Vu bắt .
“Đó là thứ nhét trong tấm áo lót , nó thể giữ ấm hơn bông nhiều. Nói Ông chủ Vu ngài cũng cảm nhận , thứ chỉ giữ ấm, còn nhẹ. Ngài loại thời tiết như nơi , chư vị phu nhân tiểu thư, ai nguyện ý mặc mấy đồ dày cộm, xí , chắc chắn thứ nguyên liệu lông của sẽ bán chạy.”
Ông chủ Vu gật gật đầu, dĩ nhiên là cũng điều đó. Chỉ riêng nương tử nhà thôi, hàng năm cứ đến mùa đông, nàng đều oán giận trời lạnh mặc những chiếc áo to lớn xù xì như gấu, trông xí vô cùng.
Nếu mang loại lông ……
“Tiểu , bằng ngươi trực tiếp bán lông cho , ý ngươi thế nào?”
Dường như Ngũ Thừa Phong động tâm, nhưng lập tức cự tuyệt.
“Ông chủ Vu, sắp tới nơi , ngươi cần mua nửa đường như , tốn công lắm.”
“Không , cảm thấy quả thực vô cùng cần thiết. Lại , khi các ngươi đưa về nhất định rời khi tuyết rơi, đúng ? Nếu các ngươi tiếp tục ở nơi đây, chỉ sợ kịp trở về đón năm mới. Bây giờ ngươi bán hết lông cho , chẳng sẽ lấy tiền sớm hơn một chút trở về ư?”
Vốn dĩ Tiêu đầu Sài còn đang ung dung xem kịch, nhưng khi xong lời , cũng giật tỉnh ngộ.
, bọn họ còn trở về ăn tết.
Những lời của Ông chủ Vu trúng tim đen, đúng là bọn họ thể nán nơi quá lâu.
Ngũ Thừa Phong trong lòng hiểu rõ, song vẫn vẻ mảy may bận tâm, cốt là để nâng cao giá trị, nhất định nâng giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-co-nuong-bat-kha-chien-bai/chuong-430.html.]
“Ta phụ mẫu, thê tử, một tự do tự tại, ăn tết ở cũng thôi. Chẳng qua thể trở về cùng đội ngũ tự nhiên là nhất. Ông chủ Vu, ngài cũng đạo lý, ngài chuẩn bao nhiêu tiền để mua lông của ?”
Ngũ Thừa Phong vỗ vỗ chiếc áo lông , còn cố ý rào .
“Phải rằng loại lông khó , thu gom từng chút từng chút một, bởi trong tay chỉ mười lăm cân, vô cùng trân quý. Ngài chiếc áo lót nhỏ, năm cái giống y hệt như thế, nhưng chỉ dùng tới hai cân lông nhung vịt. Mười lăm cân ắt hẳn thể chế tạo dăm ba bộ xiêm y.”
Không hiểu khi Ngũ Thừa Phong , Ông chủ Vu chút tiếc nuối, mỗi mười lăm cân, quả thực ít.
Chẳng qua, thứ hiếm thì càng quý...
Nếu dùng thứ lông nhẹ bẫng xiêm y giữ ấm, chắc chắn sẽ khiến chư vị phu nhân tiểu thư đổ xô . Được mười lăm cân thì cứ mười lăm cân .
“Ngũ tiểu , bao nhiêu tiền một cân? Ngươi cứ mở lời báo giá .”
Ngũ Thừa Phong đưa mắt sư phụ, thấy Tiêu đầu Sài giơ lên ba ngón tay.
Ba ngân bối một cân!
Ừm, hiện giờ thứ đang là hàng hiếm ở Dụ Châu, bởi cái giá cũng quá cao. Nếu thể bán , chắc chắn cần chi hoa hồng, còn thể kiếm thêm mấy chục ngân bối.
Ngũ Thừa Phong cảm thấy tồi, vì cũng giơ lên ba ngón tay.
Ông chủ Vu vốn là thương nhân chuyên giao dịch các mặt hàng bạc ngàn, bạc vạn lượng, vì khi thấy Ngũ Thừa Phong giơ lên ba ngón tay, chẳng nghĩ tới những vụ ăn nhỏ lẻ chỉ vài ngân bối mà trực tiếp mở miệng : “30 ngân bối một cân?”
Ngay đó Ông chủ Vu thầm tính toán một chút, mười lăm cân, ít nhất cũng mười bộ xiêm y.
Phu nhân nhà một bộ, còn thừa mang cửa hàng cho đám nữ quyến cạnh tranh giá.