“Vừa Thúy Nhi qua cửa hàng thịt hầm bên , cho hai đứa chúng nó cùng , cũng coi như là ngoài hít thở chút khí trong lành.”
Trong nhà, vốn dĩ chẳng ai ý định nuôi dưỡng hai tỷ Đào Tử trở thành nha riêng, thế nhưng hai nàng tự giác coi là nô tỳ. Nếu nương của Lê Tường mở lời, chắc chắn hai nàng sẽ rời khỏi cửa hàng nửa bước.
Chuyện khiến bớt lo, nhưng dấy lên nỗi xót xa cho phận của các nàng. Đặc biệt là Quan thị, bà là mềm lòng nhất, cũng là yêu thương đám hài tử trong nhà nhất.
“Phụ ngươi tìm chọn ngày , ngày là ngày lành. Đến lúc đó chúng sẽ hai bàn cơm nhỏ, mời những hàng xóm quen qua đây uống chút rượu mừng, tiện thể thông báo cho bọn họ chuyện bái sư , để hai nha đầu thể chân chính ngẩng cao đầu .”
Lê Tường gật đầu, nàng ý kiến gì với việc đó. Giờ đây, trong đầu nàng còn đang bận tâm tới một chuyện quan trọng hơn.
Nếu chiều mai nàng đột nhiên với nương rằng, tìm đại ca , chắc chắn suy nghĩ trong đầu nương sẽ rối bời, chỉ e khoảnh khắc thấy đại ca trở về, thể nương sẽ chịu nổi cú sốc .
Cho nên, nàng nghĩ một lát, vẫn quyết định ngay buổi tối hôm nay chuẩn tâm lý cho nương.
“Nương... Ta chuyện với .”
“Muốn gì thì cứ . Phụ ngươi ? Nếu thì đuổi lên lầu mà nghỉ ngơi.”
Thấy tâm tình Quan thị đang , còn mở lời đùa, Lê Giang cũng tỏ vẻ phối hợp, nàng lập tức dậy.
“Phụ , xuống, chuyện cho cả hai cùng .”
Lê Tường buông chén đũa, khuôn mặt trở nên vô cùng nghiêm túc phụ mẫu : “Đại ca ... còn sống.”
Sáu chữ tuy ngắn ngủi, nhưng dư chấn của nó khiến hồn vía của vợ chồng Lê Giang run rẩy, cả hai đều sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-co-nuong-bat-kha-chien-bai/chuong-334.html.]
Quả thực, Lê Tường dù chỉ ký ức thời thơ ấu của nguyên , khi tin cũng thấy lòng dấy lên nỗi chua xót, huống hồ là tâm trạng của phụ mẫu nàng giờ đây?
Ngay lập tức, hai mắt Quan thị đỏ hoe, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y nữ nhi, gấp gáp hỏi: “Đại ca ngươi còn sống thật ư? Làm ngươi ? Chẳng lẽ ngươi gặp ? Hắn ở ? Bây giờ sống như thế nào?!”
Lê Giang nhẹ nhàng vỗ vỗ thê tử, ý bảo nàng cứ bình tĩnh .
“Tay Tường Nhi nàng nắm đến ửng đỏ .”
Vừa , Quan thị vội vàng buông lỏng tay . Thật sự là bà quá mức khẩn trương, bởi giờ phút bà chỉ hướng ánh mắt đầy khắc khoải nữ nhi, chờ nàng mở miệng.
“Nương, đừng vội. Bây giờ đại ca sống , còn thành gia lập thất . Ta kể cho , năm đó một phú hộ cứu lên nhận nghĩa tử. Mấy năm nay học hành, ăn bản lĩnh. Khi trưởng thành, khôi ngô, tráng kiện giống hệt phụ .”
“Vậy bây giờ đang ở nơi nào? Tường Nhi, ngươi mau đưa nương qua gặp !”
“Nương, cần chúng tới gặp . Ngày mai sẽ đưa đại tẩu tới thăm hai . Thế nhưng thể ?”
Chỉ cần thấy tin tức đại ca còn sống, nương hô hấp dồn dập thế , nếu thực sự gặp ... Nàng thực sự lo lắng quá!
“Thân thể , là thật mà! Gần đây lang trung kê đơn tệ, uống còn cảm thấy dễ kích động, tim đập loạn xạ như nữa, lúc hô hấp cũng còn thở hổn hển.”
Lê Giang sợ nữ nhi tin, vội vàng chứng: “ là thể nương ngươi khoẻ hơn nhiều, Tường Nhi, ngươi nhanh rõ tình huống bây giờ của đại ca ngươi cho chúng .”
Đã nhớ thương nhi tử hơn mười năm, chỉ ôm một tia hy vọng mong manh còn sống sót. Hiện giờ nguyện vọng trở thành sự thật, phụ mẫu nào mà nôn nóng?