Tuy nhiên, cũng , vài ngày nữa Liễu thiếu phu nhân đích tới bái kiến nàng ? Rốt cuộc là chuyện gì? Quả là kỳ quái...
“Tương Nhi, việc thu xếp xong ? Mau xuống dùng bữa.”
“Ta tới liền đây!”
Lê Tường khóa kỹ cái rương, khóa kỹ cả cánh cửa phòng, lúc mới ung dung bước xuống lầu.
Giờ đây, cửa hàng dọn dẹp tinh tươm, hai chiếc bàn ghép thành một bàn lớn. Trên bàn bày biện bảy tám món ăn, kèm theo hai vò canh lớn. Đây đều là những món Lê Tường yêu thích ngày thường, và cũng là những món mà Quan Thúy Nhi dụng tâm học hỏi từ nàng trong mấy ngày qua.
Tuy hương vị lẽ thể sánh bằng tài nấu nướng của chính tay Lê Tường, nhưng chất chứa bao tâm ý của .
“Biểu tỷ, tay nghề của tỷ thực sự đạt đến cảnh giới nha.”
Lê Tường nể tình, dùng ít các món ăn do biểu tỷ nàng nấu. Thấy nàng ăn uống vui vẻ, cả gia đình tự nhiên cũng cảm thấy hân hoan theo. Hôm nay, Lê Tường nhận ít lễ vật, ngay cả hai tỷ Đào Tử cũng cẩn thận chuẩn quà. Chẳng qua trong tay hai nàng còn eo hẹp về tiền bạc, nên tự tay bện một món đồ chơi nho nhỏ bằng cỏ.
Quà tuy mọn, nhưng tình cảm dạt dào, Lê Tường cất giữ trân quý món quà hai tỷ Đào Tử tặng nàng chiếc rương bảo bối của . Được nhiều quan tâm và yêu thương như , nàng tin chắc sẽ một cuộc đời hạnh phúc trọn vẹn ở chốn .
Sáng sớm hôm , xe ngựa của Cẩm Thực Đường sớm chờ sẵn ngoài Lê gia, tới đón Lê Tường lên đường. Nàng cũng mang theo thứ gì khác, chỉ đem theo một vò rượu gạo mới ủ.
Đại khái là chiếc vò trong tay nàng bịt kín , cho nên hương thơm nồng đượm của rượu tràn ngập thùng xe, đôi khi còn lan tỏa ngoài, thoảng mũi những đường.
“Vừa là mùi rượu gì mà thơm lừng đến thế?”
“Đó là xe ngựa của Cẩm Thực Đường.”
“Chẳng lẽ Cẩm Thực Đường nghiên cứu món mới ?”
Vài đối thoại với , ngay lập tức hai thèm thuồng nhịn mà chạy thẳng tới Cẩm Thực Đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-co-nuong-bat-kha-chien-bai/chuong-316.html.]
Khi Lê Tường tới nơi, bộ đầu bếp, tiểu nhị, và việc vặt trong Cẩm Thực Đường tề tựu ở đại đường. Thấy nàng bước , tất cả đều đồng thanh chào một tiếng tam chưởng quầy. Sự đón tiếp rõ ràng là long trọng hơn nhiều.
“Vu gia gia, đại hội thử món ăn ấn định giữa trưa, đúng ạ?”
“Là đúng giờ Ngọ. Vậy ngươi cần phòng bếp chuẩn một chút ? Hầu hết các nguyên liệu nấu nướng thông thường đều sẵn trong đó.”
Vu Cẩm Đường lập tức dẫn Lê Tường gian phòng bếp.
“Trước khi động thủ, lát nữa ai sẽ theo trợ thủ cho .”
Vừa trợ thủ cho nàng, lập tức vài trong phòng bếp lộ vẻ mặt vui. Vu Cẩm Đường thấy , liền trực tiếp chỉ định .
“Đây đều là những việc lâu năm trong phòng bếp của chúng . Vị là Ngô Quân, Ngô sư phụ. Hắn nấu nướng nhiều năm, sở trường chính là đồ ăn ngọt.”
Có điều, mấy năm nay Ngô sư phụ tìm ý tưởng mới, từng cho một món ăn đột phá nào.
Vu Cẩm Đường tiện thẳng những điều . Dẫu , đang ở mặt nhiều , giữ chút thể diện cho khác là điều nên .
Lê Tường theo ngón tay lão gia tử, chỉ bất đắc dĩ chu môi. Nàng cần một giúp việc lời, chứ quá cần một trù nghệ cao siêu. hiển nhiên, vị Ngô sư phụ phù hợp với yêu cầu.
Phàm là tay nghề, đều sẽ mang trong vài phần ngạo khí, nhất là nam nhân như . Chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện trợ thủ cho một tiểu cô nương. Đối với , đây chẳng khác gì một sự sỉ nhục.
“Vu gia gia, gọi những tiểu đồ chuyên việc vặt trong phòng bếp đây .”
“Tiểu đồ việc vặt ư?”
Vu Cẩm Đường rõ rốt cuộc Lê Tường đang tính toán điều gì, nhưng trong ngày hôm nay, lão quyết định sẽ theo lời nàng mà hề nghi ngờ.
Rất nhanh đó, năm chuyên việc vặt trong phòng bếp đều gọi đến, sắp hàng song song cạnh .