Đương nhiên, đầu tiên điều tra chính là Lê Tường, vị trí cửa hàng bán chiếc chén cũng hỏi từ miệng Lê gia.
Trong lòng Lê Tường khẽ rúng động. Hôm qua, khi Thu lão khám mạch cho nàng, sắc mặt lão lập tức đổi.
Lão hề hé răng về căn bệnh, nhưng kê một đống dược, thứ d.ư.ợ.c đắng chát vô cùng, chỉ một ngụm suýt chút nữa nghẹn cứng yết hầu nàng.
Cũng may Thu lão chỉ cần kiên trì uống t.h.u.ố.c đủ bảy ngày sẽ khỏi, nếu Lê Tường nghĩ mắc chứng bệnh nan y .
Ngay lúc tâm tình nàng còn kịp lắng xuống, hai hộ vệ tìm tới tận nhà. Nghe hai họ Kim, nàng lập tức đoán rằng bọn họ là của Liễu thiếu phu nhân.
Hai đó giữ vẻ mặt lạnh tanh, hỏi hỏi nàng về chuyện chiếc chén Thu lão mang hôm đó. Hiển nhiên, vật chắc chắn là món đồ tầm thường.
Chẳng lẽ căn bệnh của nàng liên can đến chiếc chén đó?
“Biểu , hôm nay tạnh mưa , chắc chắn khách nhân sẽ đông hơn một chút. Lát nữa thể chuyện với nữa. Muội hãy chú ý dưỡng bệnh, đừng quá bận lòng.”
“Ta . Giờ sẽ đây sách, nhân tiện học thêm ít chữ nghĩa.”
Quan Thúy Nhi khẽ gật đầu, đó mang phần cơm canh còn xuống lầu.
Kỳ thực, Lê Tường nào tâm tình sách. Giờ đây trong lòng nàng đang tràn ngập những câu hỏi lời giải đáp: Rốt cuộc nàng mắc bệnh gì, và nó liên quan gì đến chiếc chén ?
Hơn nữa, một điều quan trọng hơn cả, nếu liên can đến chiếc chén , liệu nó mang tai họa cho gia đình nàng ?
Chẳng lẽ kể từ ngày hôm , định sẵn những ngày tháng sẽ còn yên nữa?
Nàng nhẹ nhàng dịch chuyển chân, đặt xuống sàn nhà, cố gắng vịn tường dậy, cảm nhận sự đổi của cơ thể .
Kỳ thực, hiện giờ nàng dậy còn cảm thấy đau đớn nữa. Kể cả khi lúc ngã xuống, chân nàng va đập nghiêm trọng, nhưng khi dùng t.h.u.ố.c nghỉ ngơi cả đêm, cơn đau hiện tại giảm nhiều, chậm một chút cũng thành vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-co-nuong-bat-kha-chien-bai/chuong-296.html.]
Có điều nếu để phụ mẫu trông thấy cảnh , chắc chắn nàng sẽ rầy la. Vì , Lê Tường khẽ than nhẹ một tiếng, đoạn an vị trở .
“Tương nha đầu, thể tiến ?”
Ngoài phòng truyền đến tiếng Ngũ Thừa Phong. Nàng đang lo ai chuyện trò cùng đây, Lê Tường lập tức mời phòng.
“Bình t.h.u.ố.c đưa ngươi ngày hôm qua dùng ? Hôm nay còn đau nữa chăng?”
“Dùng lắm, dùng lắm. Bôi mát lạnh một chút, đó lập tức thấy thoải mái hơn nhiều . Hôm nay thể dậy thong thả, chỉ là nương cho phép, cứ nhất định bắt ở lầu tĩnh dưỡng.”
Lê Tường chỉ chiếc ghế, mời an tọa.
“Tứ ca, ngươi dùng bữa sáng ?”
“Dùng... dùng . Hôm nay tới là vì tìm một bình t.h.u.ố.c khác, nên mang qua đây cho ngươi dùng.”
Ngũ Thừa Phong mặt đỏ tim đập nhanh, moi từ trong n.g.ự.c áo nửa bình t.h.u.ố.c khác đưa cho Lê Tường.
“Không cần , Tứ ca. Ngươi giữ cho dùng , ngày hôm qua ngươi mang t.h.u.ố.c qua, mới dùng một nửa thôi mà.”
Lê Tường chịu nhận, Ngũ Thừa Phong cũng trực tiếp đặt bình t.h.u.ố.c lên bàn.
“Không . Ta thường dùng mấy thứ , nếu cứ đặt trong ngăn tủ, khi quên khuấy mất. Tác dụng chủ yếu của nó là giảm đau, mà mỗi chúng huấn luyện thương đều sẽ mua t.h.u.ố.c trị thương .”
Nếu Đại Lưu mặt ở đây, thấy những lời , nhất định sẽ mở miệng châm chọc một phen.
Tuy t.h.u.ố.c trị thương , nhưng thể giảm đau như t.h.u.ố.c mỡ . Vậy nên, dùng t.h.u.ố.c giảm đau chỉ là lời dối.
Lê Tường những chuyện đó. Người lòng mang tới, lúc là thứ nàng cần, nàng chỉ còn da mặt dày mà nhận lấy.