Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 97

Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:15:22
Lượt xem: 112

“Bằng không thì là gì chứ?” Lâm Hàn hỏi ngược lại: “Đồng môn của tướng quân? Đừng bịa chuyện đồng môn tướng quân, có khi ta còn cho các ngươi đi vào đấy.” Thấy mấy người kia nghi hoặc khó hiểu: “Học thức của Đại tướng quân là sau khi đến Trường An, Bệ hạ mới mời lão sư dạy dỗ.”

Ba người không dám tin.

Lâm Hàn vui vẻ: “Thấy các ngươi còn có lòng xấu hổ, ta dạy các ngươi một chiêu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nương!” Sở Dương vội vàng nắm lấy cánh tay Lâm Hàn.

Lâm Hàn lắc đầu, không sao, nương có chừng mực: “Sau này trước khi đi lừa gạt phải học một vài thứ nhắm vào người kia, chẳng hạn như muốn lừa Đại tướng quân thì ít nhất phải hiểu được binh pháp Tôn tử, muốn lừa Bệ hạ thì ít nhất phải đọc thành thạo Chu Dịch. Giống như là Trương Hoài ở bên cạnh Bệ hạ, có được thần cơ diệu toán như vậy chính là nhờ vào Chu Dịch.”

Sở Tu Viễn vội vàng nhìn biểu tình của Thương Diệu.

Thương Diệu nhíu mày, vẻ mặt hứng thú dạt dào.

“Bệ hạ?” Sở Tu Viễn nhỏ giọng khẽ gọi, hay là tức giận đến choáng váng rồi.

Thương Diệu liếc mắt nhìn hắn, chuyện gì hả?

“Nàng ấy không cố ý.” Sở Tu Viễn chỉ vào cửa lớn.

Thương Diệu: “Trẫm ngốc lắm à?”

Sở Tu Viễn nghẹn họng, muốn giả vờ ho khan để nhắc nhở Lâm Hàn đừng nói nữa.

“Ngậm miệng lại.” Thương Diệu thấp giọng nói.

Sở Tu Viễn vội vàng cắn chặt răng, cầu khẩn Lâm Hàn thấy tốt liền thu.

Đáng tiếc Lâm Hàn còn chưa có tâm ý tương thông với hắn, lấy đâu ra tâm hữu linh tê: “Đã từng nghe nói đến Trương Hoài chưa? Nghe nói hắn dựa vào mấy đồng tiền là có thể cắt đứt sinh tử của người khác, cũng không biết hắn hiểu rõ Chu Dịch đến mức nào, đã tới mức chỉ tùy tiện lấy mấy cái lá cây cũng có thể thấy được phúc hoạ chưa. Các ngươi có được một nửa sự cố gắng của Trương Hoài cũng có thể bày một quầy hàng đoán mệnh ở huyện Lễ Tuyền cũng đủ để nuôi sống cả gia đình rồi.”

“Nương, đừng nói nữa.” Sở Ngọc kéo tay Lâm Hàn, vô cùng lo lắng: “Nói nhiều như vậy rồi bọn họ học được thì làm sao bây giờ?”

Lâm Hàn cười nói: “Chu Dịch đắng chát khó nhớ, còn phải có chút kiên nhẫn cùng thiên phú, tuổi này của bọn họ rất khó tĩnh tâm học tập.”

Ba người không khỏi nhìn về phía Lâm Hàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-97.html.]

“Ta lại nói đúng à? Ngay cả Dịch Kinh cũng đọc không vào thì làm sao nói mình có tài cho được? Các ngươi có thể vì tướng quân phân ưu giải hoặc, tướng quân phu nhân như ta còn có thể tướng quân ra trận g.i.ế.c địch nữa đấy.” Lâm Hàn nói xong, nụ cười trên mặt biến mất không còn sót lại chút gì: “Còn không đi là muốn chờ ta tiễn các ngươi một đoạn đường nữa à?”

Ba người há miệng: “Chúng ta…”

“Thúc phụ, thẩm thẩm, thẩm thẩm, mau tới!”

Lâm Hàn đột nhiên quay lại nhìn vào trong cánh cửa: “Sở Mộc à?”

“Là Mộc ca.” Sở Dương không nghe nhầm: “Sẽ không phải đánh nhau với Bảo Bảo đấy chứ?”

Sở Ngọc vội vàng đẩy cửa lớn ra: “Nương —— ôi, cha, ngài, sao hai người lại ở chỗ này?”

Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn lại, Hoàng đế Thương Diệu cùng Đại tướng quân Sở Tu Viễn đang sóng vai đứng đó, một người vẻ mặt xấu hổ nhìn trái ngó phải, chỉ duy nhất không dám nhìn nàng, một người lại nở nụ cười cứng đờ trên mặt: “Ngài đây là...”

“Không, không có gì, mau đi vào đi.” Thương Diệu đưa tay kéo hai hài tử vào.

Sở Tu Viễn đi theo kéo Lâm Hàn vào.

Quân thần hai người vô cùng ăn ý, mỗi người một cánh cửa, rầm một tiếng, chặn ba người đang nghe được tiếng “cha” kia mà chạy ngược trở lại ở ngoài cửa.

Thương Diệu chỉ vào đám người Khương Thuần Quân vì lo lắng xảy ra chuyện mà tới: “Canh giữ ở đó, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần.” Không đợi bọn họ mở miệng liền thúc giục Lâm Hàn: “Mau đi xem tiểu tử Sở Mộc kia làm sao rồi.”

Lâm Hàn thấy bộ dáng này của hắn còn có cái gì không rõ nữa đâu, là đang nghe lén vừa vặn bị bọn họ bắt được.

Cũng may nàng chỉ nhắc tới Trương Hoài. Địa vị của người nọ trong lòng Hoàng đế không cách nào so sánh được với Sở Tu Viễn, nghe ý tứ lúc trước của Sở Tu Viễn thì hắn còn chẳng bằng nàng, Lâm Hàn liền cố ý giả bộ hồ đồ, đi theo hai người đi về phía hậu viện.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Sở Tu Viễn lướt qua khỏi góc tường chủ viện liền hỏi.

Sở Mộc vội vàng vẫy tay hô to: “Mau tới, mau tới, ta phát hiện một quả dưa thật lớn.”

Bước chân Lâm Hàn lập tức dừng lại.

“Nương, sao không đi tiếp thế?”

Sở Dương phát hiện Lâm Hàn đi tụt lại phía sau hai bước, không khỏi dừng lại: “Có phải bị ba người kia làm tức giận không? Nương, đừng tức giận, giận dỗi vì bọn họ không đáng đâu.”

Thương Diệu cùng Sở Tu Viễn nghe vậy cũng dừng lại, nhận thấy vẻ mặt của Lâm Hàn rất kỳ quái, quân thần hai người lại vô cùng ăn ý như lúc nãy: “Ngươi biết à?” Trăm miệng một lời.

Loading...