Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 94
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:15:17
Lượt xem: 105
Hoàng đế Thương Diệu nhìn thẳng gã sai vặt gác cổng, mau nói!
Gã sai vặt gác cổng rụt vai lại: “Là, là người ở quê của Đại tướng quân.”
“Ai?” Thương Diệu phản ứng lại liền nhìn Sở Tu Viễn: “Ở quê ngươi vẫn còn người thân à?”
Sở Tu Viễn bị hắn hỏi cũng mơ hồ theo, chần chừ không xác định: “Có không nhỉ?”
Lâm Hàn buồn cười: “Có hay không thì ngài phải biết chứ.”
“Hình như là có. Nhưng gia phụ mất sớm, thân thích lo lắng vi thần tìm bọn họ vay tiền mượn lương nên từ hai mươi năm trước đã đoạn tuyệt lui tới rồi. Sau lại biết được thần dọn đến kinh sư liền tới tìm thần, nhưng mà bị nương mắng chạy đi cũng chưa từng tới đây lần nào nữa.” Sở Tu Viễn cố gắng nhớ kỹ lại: “Hay là tới tìm do biết nương đã mất rồi nhỉ?” Hắn nhìn về phía Thương Diệu và Lâm Hàn.
Thương Diệu: “Đừng nhìn trẫm, việc này trẫm không biết, cũng không nghe Hoàng hậu nhắc qua.”
“Ta cũng không biết.” Lâm Hàn nói với Sở Tu Viễn: “Ngoại trừ người nhà mẹ đẻ ta ra thì cũng không có ai tới tìm ta và tướng quân hết.”
“Phu nhân, tướng quân, không phải người Sở gia.” Gã sai vặt gác cổng yếu ớt nói.
“Không phải sao?!”
Sở Tu Viễn, Thương Diệu cùng Lâm Hàn trăm miệng một lời.
Gã sai vặt gác cổng bị rống đến mức lui về phía sau một bước: “Bọn họ có nói là đồng môn của tướng quân.”
“Ngươi chỉ đi học có một tháng mà còn có đồng môn nữa à?” Thương Diệu kinh ngạc.
Lâm Hàn giật mình: “Tướng quân chỉ học một tháng thôi sao?”
Đây là thiên tài gì chứ.
“Binh pháp của cha là học với ai thế ạ?” Tiểu Sở Dương cũng cực kỳ khiếp sợ.
Thương Diệu tiếp lời: “Thái phó dạy.” Nói xong, hắn dừng một chút: “Trái lại trẫm còn không biết mình còn có đồng môn khác nữa đấy.”
“Cho nên mấy người kia tới là để lừa tiền à?” Gã sai vặt gác cổng nói xong liếc mắt nhìn Lâm Hàn.
Thương Diệu và Sở Tu Viễn thấy thế cũng quay đầu nhìn về phía Lâm Hàn, nhưng mà nàng làm sao đoán được chứ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đây lại coi nàng thành cao nhân thật đấy à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-94.html.]
Trong lòng Lâm Hàn cảm thấy buồn cười: “Thiếp thân chỉ sợ có người không học vấn không nghề nghiệp đi lừa gạt tướng quân, mà tướng quân ngại thể diện không tiện đuổi người đi, liền nói với người gác cổng là sau này người tự xưng là học thức uyên bác, có thể trợ giúp cho tướng quân đều không cho phép đi vào, bởi vì những người đó đều là tới đây lừa tiền.”
Chuyện này Thương Diệu cực kỳ tán đồng, Sở Tu Viễn không cần tới môn khách.
“Những người đó nói như thế nào?” Thương Diệu hỏi gã sai vặt gác cổng.
Gã sai vặt gác cổng hồi tưởng lại một chút: “Bọn họ chỉ nói đến từ huyện Lễ Tuyền quê hương của tướng quân, là đến trợ giúp cho tướng quân, muốn tiểu nhân dẫn vào bái kiến. Tiểu nhân không khỏi nhớ tới lời dặn của phu nhân, không dám cho bọn họ đi vào. Bây giờ bọn họ hẳn là đang đứng chờ ngoài cửa.”
“Để ta ra đó xem một chút.” Sở Tu Viễn nói.
“Không được!”
Thương Diệu cùng Lâm Hàn đồng thanh nói, sau đó hai người cùng liếc nhau. Lâm Hàn ra hiệu mời Thương Diệu nói trước.
Hoàng đế trực tiếp hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Chuyện này tướng quân đi ra đó không ổn lắm.” Hoàng đế và Lâm Hàn ở cùng một chiến tuyến nên Lâm Hàn nghĩ gì liền nói cái đó: “Người đến phủ tìm tướng quân mà không phải đi nha môn, thậm chí cửa cung, cũng không trình bái thiếp, chuyện này xem như là chuyện nhà. Thiếp thân chính là phu nhân tướng quân, là đương gia chủ mẫu, chuyện nhà thì theo lý phải do thiếp thân đứng ra xử lý mới phải.”
Thương Diệu nở nụ cười, nở nụ cười thật lòng. Chỉ bằng câu nói đường đường chính chính lần này của Lâm Hàn, hắn quyết định không truy cứu lai lịch của Lâm Hàn nữa. Bởi vì nàng một lòng hướng về Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn không có việc gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hắn.
“Phu nhân ngươi nói rất đúng.” Thương Diệu nói với Sở Tu Viễn: “Việc nhà thì phải do nữ nhân xử lý.”
Lâm Hàn vui vẻ, hoàng đế này có chút ý tứ: “Vậy thì thiếp thân đi một lúc rồi về.”
“Nương, ta đi cùng với ngài.” Sở Dương cuống quít nắm lấy tay nàng.
Sở Ngọc nói theo: “Nương, cả ta nữa.”
“Ta.” Đại Bảo Bảo hét lên.
Thương Diệu thả tiểu thái tử xuống: “Dẫn đệ đệ ngươi đi chơi một lúc đi, cữu mẫu ngươi phải đi làm chút việc.”
Tiểu thái tử vẫy vẫy tay với Đại Bảo Bảo: “Chúng ta đi hái anh đào nhé?”
Đại Bảo Bảo nhìn hai ca ca mình, lại nhìn tiểu ca ca mới tới, tuy rằng rất đáng ghét nhưng nể mặt quả anh đào, Đại Bảo Bảo quyết định tha thứ cho hắn trước, hái anh đào xong rồi lại chia tay với hắn sau.
“Có chúng con đi cùng nương, nương sẽ không sợ.” Sở Dương nghĩ hắn không muốn đi.
Đại Bảo Bảo lập tức đưa tay cho tiểu thái tử, tiểu thái tử nắm tay cậu nhóc rồi bảo nô bộc dẫn đường —— đi hái dương mai.