Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 606
Cập nhật lúc: 2024-11-06 19:45:58
Lượt xem: 43
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Oa Oa, chúng ta không phải đi chơi.”
Tiểu hài tử gật đầu: “Con biết, gia gia không cần chơi với con. Con giúp gia gia nãi nãi làm việc.” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng: “Gia gia, ngài không cho con đi, ngài cũng đừng hòng đi.”
Sở Tu Viễn giật giật mi mắt, một tiểu hài tử không thể nói ra mấy lời bá đạo như vậy: “Sở Bạch Bạch, có phải con dạy không?”
Sở Bạch Bạch mờ mịt: “Dạy cái gì? Con không hiểu cha đang nói gì.” Không đợi mấy vị trưởng bối mở miệng đã quay sang Sở Ngọc: “Nhị ca, thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.”
Sở Ngọc giả vờ giả vịt ngẩng đầu quan sát: “Không còn sớm nữa, nên dùng cơm trưa.” Bèn đặt Sở Oa Oa xuống mặt đất, thúc ngựa đi tới chỗ Lâm Hàn: “Nương, chơi vui nhé, Oa Oa giao cho ngài.” Không cho cơ hội Lâm Hàn mở miệng, lập tức vung tay ra sau, Sở Dương, Thái tử cùng Sở Bạch Bạch đi tới, nhìn hai chiếc xe ngựa của bốn người bọn họ: “Chơi vui.”
Lại ra roi thúc ngựa, bụi đất tứ tung, chỉ còn lại bốn người lớn một đứa nhỏ đưa mắt nhìn nhau.
Thái tử quay đầu nhìn, thấy Sở Oa Oa vẫn còn đứng trên đường, phụ hoàng mẫu hậu cùng cữu cữu cữu mẫu cũng chưa xuống xe, lo lắng: “Sở Bạch Bạch, bọn họ sẽ không mặc kệ Oa Oa chứ?”
Sở Bạch Bạch: “Sẽ không. Nương ta thương Oa Oa. Việc này ai tàn nhẫn thì người đó thắng. Nhị ca có thể để lại Oa Oa, bọn họ phải thua là chuyện không thể nghi ngờ.”
Sở Ngọc tức cười: “Cuối cùng là không liên quan tới đệ sao?”
Sở Bạch Bạch: “Chủ ý là ta ra, vì sao lại để huynh ra mặt? Là vì đệ không nhẫn tâm như huynh nha.”
Sở Ngọc nhướng mày: “Nếu đệ nói như vậy, ta sẽ lập tức mang Oa Oa về đây.”
Sắc mặt Sở Bạch Bạch khẽ biến, vội dùng roi ngựa ngăn lại: “Nói giỡn thôi mà.”
Sở Ngọc dừng lại động tác.
Thái tử hỏi: “Sở Bạch Bạch, hiện tại có thể nói vì sao phải để Oa Oa đi cùng bọn họ không?”
Sở Bạch Bạch quay đầu nhìn, phát hiện cha đã bế Oa Oa lên xe của nương, lập tức yên tâm, cũng không úp úp mở mở: “Thứ nhất là vì Oa Oa không rời được bọn họ. Thứ hai Oa Oa là nữ nhi của Mộc ca, cha nương không tiện đi lâu. Cho dù phụ hoàng ngươi cùng cha ta muốn rong chơi một năm thì cũng phải rút ngắn hành trình lại còn nửa năm, hoặc năm tháng, chính là phải trở về trước đêm trừ tịch.”
Thái tử bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế.” Lại nhìn nó: “Chiêu này không tồi. Nhưng ngươi nghĩ tới hậu quả sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-606.html.]
Sở Bạch Bạch: “Trở về đánh ta một trận à? Ta có Oa Oa a. Có Oa Oa ngăn cản, ta không tin cha nương còn có thể hạ thủ được. Hơn nữa bọn họ là người đuối lý, đi ra ngoài chơi mấy tháng trở về còn đánh người, sau này còn có thể đi được à.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thái tử ngẫm lại, nếu đổi thành bản thân thì chắc cũng không tiện đánh Sở Bạch Bạch: “Cữu cữu có biết ngươi thông minh như vậy không?”
Sở Bạch Bạch: “Biết, trò giỏi hơn thầy a. Thái tử điện hạ, ngươi cũng vậy.”
Thái tử cười: “E là phụ hoàng không biết ta giống ngài ấy.”
Sở Bạch Bạch: “Nhưng bệ hạ đi rồi, Kinh Sư là thiên hạ của ngươi, ngươi lên trời xuống đất, bệ hạ cũng không biết a.”
“Ta biết!”
Tiếng gầm giận dữ truyền tới, bốn người bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn lại, trên đường đất nhiều thêm một con ngựa, không phải Sở Mộc thì còn là ai.
Sở Bạch Bạch hỏi: “Sao huynh lại ở đây?”
Sở Mộc: “Các ngươi có thể mang Oa Oa đi thì sao ta lại không thể tới?”
Sở Ngọc hỏi: “Ngài biết?”
Sở Mộc: “Ta không biết mà lại cố ý nói cho các ngươi chuyện thúc phụ và bệ hạ muốn ra ngoài sao?”
Sở Bạch Bạch muốn hỏi là có ý gì, sau đó lại trừng lớn hai mắt: “Huynh cố ý nói cho chúng ta biết?”
Sở Mộc: “Không chuẩn bị tâm lý cho đệ, cha nương đệ đột nhiên đi mất, đệ sẽ không đuổi theo à.” Liếc nhìn nó, tầm mắt lại ngừng trên người Thái tử: “Điện hạ xử lý chính vụ, thần giám quốc, đừng mong lười biếng.” Lại nói với Sở Bạch Bạch: “Đệ cũng đừng hòng trốn học.”
Sở Bạch Bạch đã nghĩ kỹ sau khi trở về sẽ tới chỗ nào chơi, nghe vậy vô cùng hối hận: “Vừa rồi ta nên đi cùng cha nương luôn.”
Sở Mộc: “Đáng tiếc, đã chậm. Sau này đừng cứ tự nghĩ mình thông minh thì còn có cơ hội đỏ.” Nhìn Thái tử chép miệng: “Đi thôi.”
Bốn người một khắc trước còn đang hăng hái lập tức ủ rũ.
Trên xe ngựa đã đi xa, Lâm Hàn ôm đại tôn nữ nhà nàng, nghe tiểu hài tử bi bô nói, nó muốn giúp nãi nãi nhóm lửa, giúp nãi nãi nấu cơm… Không cần phải mắt to mắt nhỏ nhìn Hoàng Hậu nữa, Lâm Hàn không khỏi lộ ra gương mặt tươi cười, cũng có thể thấy hành trình sắp tới đây, mặc dù không có Sở Tu Viễn nhưng nàng sẽ không tịch mịch.