Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 597
Cập nhật lúc: 2024-11-06 19:45:44
Lượt xem: 21
Chưởng quầy nói: “Nghe nói dáng vẻ của trượng phu nàng ta cũng xem như ra hình ra dạng, văn chương cũng không tồi, là một tài tử. Đáng tiếc a, có một ít tật xấu —— thích cờ bạc như mạng. Cưới được mới mấy năm mà đã tiêu hết số của hồi môn của nàng ta. Nghe nói Lục Thái thường muốn nàng ta hòa ly, nàng ta chẳng những không nghe mà còn cãi nhau với Lục Thái thường một trận. Có lẽ là sợ bị người ta chế giễu.”
Sở Oa Oa tò mò hỏi: “Vì sao lại bị chế giễu a?”
Sở Tu Viễn: “Chờ con lớn lên sẽ biết. Không phải ta trả lời có lệ, bây giờ có nói con cũng không hiểu.”
Có rất nhiều chuyện Sở Oa Oa nghe không hiểu, lập tức mất hứng thú, lo tập trung tìm trâm cho nãi nãi.
Lâm Hàn thử thăm dò hỏi: “Không phải vì Tái Bắc hầu chứ?”
Sở Oa Oa nghe vậy lại không nhịn được: “Ai là Tái Bắc hầu?” Nhìn về tổ phụ: “Lợi hại bằng ngài không?”
Sở Tu Viễn cười nói: “Lợi hại hơn cả ta.”
Sở Oa Oa cả kinh mở to hai mắt: “Còn lợi hại hơn ngài sao?!”
Chưởng quầy thấy thế, không nhịn được cười: “Tiểu cô nương có điều không biết, cô mẫu của Tái Bắc hầu chính là đương kim Hoàng Hậu, thúc phụ là Đại tướng quân, bản thân lại là người rất tài năng, nói một tiếng tôn quý vô song cũng không quá.”
Sở Oa Oa “oa” lên một tiếng: “Vậy hắn thật sự quá lợi hại!”
Lâm Hàn thấy thế tức khắc muốn cười, lại lo lắng bị người làm ăn khôn khéo nhận ra điều gì đó, nén cười nói: “Là rất lợi hại!” Sợ tiểu hài tử nói nhiều sẽ nhớ ra chuyện gì nên lại ngăn không cho nó nói tiếp, lại quay sang nói với chưởng quầy kia: “Lục cô nương không cần phải làm như vậy.”
Chưởng quầy lắc lắc đầu, thở dài nói: “Ai mà không nói như vậy chứ. Hòa ly cũng đâu phải chuyện gì mất mặt. Nghe nói phu nhân của vị Thừa tướng hiện tại đã hòa ly hai lần, đến lần thứ ba mới thành thân với người tốt như Thừa tướng.”
Sở Oa Oa vừa nghe thấy bốn chữ “Thừa tướng phu nhân” thì lập tức tỉnh táo, nó biết người này nha.
Tiểu hài tử không nhịn được hỏi: “Vậy sao cô nương ban nãy không hòa ly giống Thừa tướng phu nhân?”
Chưởng quầy nói: “Lúc trước nàng ta chê Tái Bắc hầu trêu hoa ghẹo bướm, khóc lóc muốn từ hôn với Tái Bắc hầu để gả cho người hiện tại. Hiện giờ phu thê Tái Bắc hầu hòa thuận như vậy, nhi nữ song toàn, nàng ta lại gả cho một người không thích gần nữ sắc, cứ ngày qua ngày, lại sợ người nói nàng ta bị vậy là đáng. Nàng cho rằng chỉ cần không hòa ly thì thế nhân sẽ không biết nàng ta sống không tốt. Sống có tốt hay không không cần nhìn y phục đâu, chỉ cần nhìn vào khí chất và tinh thần của một người là biết.”
Tiểu hài tử tò mò: “Thấy thế nào nha?”
Chưởng quầy nói: “Tựa như tiểu cô nương ngươi vui vẻ hoạt bát, bọn ta vừa nhìn đã biết ngươi ngày ngày đều hạnh phúc.”
Tiểu hài tử liên tục gật đầu: “Ta rất hạnh phúc, hôm nay là ngày ta vui nhất vì ta không cần đi học.”
Lâm Hàn vui vẻ: “Đúng vậy, hôm nay con rất vui vẻ, cho nên phải thật quý trọng khoảnh khắc hạnh phúc này, chọn nhanh đi nào, chúng ta lại tới nơi khác xem đồ.”
Tiểu hài tử nghĩ tới chuyện nó còn muốn mua cầu, còn phải về nhà chơi đá cầu cùng nãi nãi.
Tiểu hài tử quay đầu quan sát một vòng, tầm mắt ngừng lại trên tay chưởng quầy.
Chưởng quầy kinh ngạc: “Cô nương muốn cái này?”
Sở Oa Oa dùng sức gật đầu, bèn nói: “Ta có bạc.”
Chưởng quầy cười: “Tất nhiên ta biết cô nương có bạc, nhưng đây là thứ nàng kia vừa chọn, ngươi không sợ đen đủi sao?”
Lâm Hàn nói: “Con nít con nôi như nó có biết cái gì gọi là đen đủi đâu. Nó chỉ cảm thấy Lục gia cô nương không có bạc nhưng cứ muốn mua nên cho rằng đây là thứ vô cùng tốt thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-597.html.]
Tiểu hài tử không nhịn được cười: “Người hiểu con nhất chính là nãi nãi.”
Lâm Hàn: “Vậy trả bạc đi.”
Tiểu hài tử lập tức lấy hầu ba ra, dũng cảm đưa cho chưởng quầy: “Đây!”
Chưởng quầy vội duỗi tay nhận lấy, nhưng vừa cầm lên chưởng quầy lại cảm thấy có gì đó không đúng, không giống bạc vụn, cũng không giống như là vàng thỏi, hình như là tiền đồng thì phải.
Để xác nhận suy đoán của mình, chưởng quầy gấp gáp mở hầu bao, lôi ra một chuỗi đồng xu, kinh ngạc.
Tiểu hài tử thấy thế, vội hỏi: “Không đủ sao?”
Chưởng quầy nhìn về phía Lâm Hàn, ông ấy nên nói thế nào để không làm tổn thương người đây.
Lâm Hàn: “Cứ nói thật thôi.”
Chưởng quầy phun ra một con số, tiểu hài tử kinh ngạc vạn phần, mất một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “… Đắt vậy sao?”
Lâm Hàn cười nói: “Con cho rằng thứ này được làm từ bùn đất sao, giống như chén dĩa nhà ta?”
Tiểu hài tử chớp chớp mắt, chẳng lẽ không phải sao.
Sở Tu Viễn cười: “Đương nhiên không phải. Thứ này là trời sinh, bởi vì quý hiếm nên rất đất. Cài cái này, con không nói bản thân giàu có, người khác cũng biết con không phú cũng quý.”
Lâm Hàn gật đầu: “Đây là vật tượng trưng cho thân phận.”
Sở Oa Oa ủ rũ, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Trâm vàng trâm bạc con cũng không mua được sao?”
Lâm Hàn cười hỏi: “Con cảm thấy thế nào?”
Tiểu hài tử xoay người ôm cổ gia gia, chôn đầu vài vai hắn, cả người uể oải ỉu xìu.
Chưởng quầy có chút lo lắng, hỏi Lâm Hàn: “Vị phu nhân này, cô nương nhà ngài khóc rồi sao?”
Lâm Hàn: “Nó không yếu ớt vậy đâu, chỉ cảm thấy mất mặt thôi.” Lời vừa dứt, tiểu hài tử quay đầu nhìn Lâm Hàn, sao ngài lại nói ra vậy.
Chưởng quầy thấy thế, không nhịn được cười: “Cũng không phải không mua nổi thứ gì. Ở chỗ ta có một cái lỏa tử bằng bạc.” Lấy ra một viên cỡ hạt đậu phộng đưa cho Lâm Hàn.
Mấy năm nay Lâm Hàn đã nhìn qua không trang sức tinh xảo tuyệt luân, thấy hoa văn trên lỏa tử vô cùng rõ ràng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc,
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn hỏi: “Thứ này cũng đâu thể có giá năm mươi đồng được.”
Chưởng quầy cười nói: “Phu nhân tùy tiện mua hai chiếc trâm cài, thứ này có thể đưa cho phu nhân.”
Sở Tu Viễn nói: “Vẫn là ngươi biết buôn bán.”
Chưởng quầy không phải lần đầu nghe người ta nói như vậy, cũng không tức giận, cười ha hả nói: “Đại nhân, không thì ngài chọn giúp phu nhân vài chiếc đi.”
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Ta cũng không có bạc.”
Tiểu cô nương đang tựa vào ngực hắn ngẩng đầu lên, cảm thấy ngoài ý muốn.