Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 591

Cập nhật lúc: 2024-11-06 11:51:52
Lượt xem: 19

Tiểu cô nương muốn nói nãi nãi cũng già rồi, quay đầu nhìn lại thấy mái tóc đen nhánh của nãi nãi, khuôn mặt trắng nõn không thấy nếp nhăn, lại nghĩ đến ngoại bà có rất nhiều tóc bạc, nếp nhăn trên mặt thật cộm tay: “Con cũng không thích bà ấy.”

Lâm Hàn cười nói: “Không thích thì không thích. Hôm nay học cái gì?”

Tiểu cô nương vừa tròn bốn tuổi, có thể cầm bút lông, Lâm Hàn nói Sở Mộc mời hai lão sư về dạy nó —— sáng chiều mỗi ngày đều học một tiết. Thời gian còn lại sẽ đi theo Lâm Hàn hoặc tú nương trong phủ nàng học nữ hồng, hoặc tới chỗ Lâm Hàn học số học.

Lâm Hàn lo lắng tiểu hài tử càng nói sẽ càng thêm chán ghét phu nhân Tôn gia, đành nói lảng sang chuyện khác.

Tiểu hài tử nghe vậy, quả nhiên vứt chuyện của ngoại bà ra sau đầu, bẻ ngón tay thuật lại những thứ nó đã học ngày hôm này, sau đó lại hỏi Lâm Hàn: “Con học nhiều như vậy, buổi chiều có thể nghỉ ngơi chứ?”

Lâm Hàn: “Không thể!”

Tiểu hài tử méo miệng muốn khóc cho nàng xem.

Lâm Hàn không mắc lừa: “Cũng không phải không thể.” Tiểu hài tử sáng mắt, chờ nàng nói tiếp. Lâm Hàn thấy thế, suýt nữa đã bật cười: “Ba thúc thúc của con ghét nhất là tiểu hài tử trốn học, nếu còn muốn bọn họ đưa con ra ngoài chơi thì ngoan ngoãn đi học. Ta không có dọa con đâu, không tin thì đi hỏi tiểu thúc còn đi.”

Chạng vạng, tiểu hài tử lại chạy tới, thấy Sở Bạch Bạch đang hái hồng, ba bước làm một nhảy tới, nói: “Tiểu thúc, ta có thể hái hồng giúp ngươi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Bạch Bạch thân là người từng trải, vừa nghe thế lập tức biết tiểu hài tử này có việc gì đó: “Lại muốn làm gì?”

Tiểu cô nương thật muốn khóc: “Ta chưa nói gì cả, sao ngươi lại đoán được a.”

Sở Ngọc bên ngoài trở về, vừa lúc nghe được câu này, lại nói: “Mấy cái tiểu xảo đó của ngươi trước đây tiểu thúc ngươi dùng chán rồi. Nói đi, muốn cái gì?”

Tiểu cô nương lắp bắp hỏi: “Ngày mai có thể không đi học không?”

Sở Ngọc muốn nói được nhưng nghĩ tới ngày mai không phải ngày hưu mộc: “Không thể!”

Tiểu hài tử thở dài, càu nhàu: “Đã biết là sẽ thế này mà.”

Sở Ngọc cười: “Đã biết sao còn hỏi.” Lại nhìn xung quanh, không thấy nha hoàn bà tử, cũng không thấy cha nương, Sở Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Oa Oa, chuyện tiểu thúc dặn dò, ngươi có nghe ngóng được không?”

Tiểu cô nương nhớ lại những phát hiện ngày hôm nay: “Gia gia nãi nãi không có làm gì cả.”

Sở Bạch Bạch đưa cho nó một quả thị giòn: “Không vội. Nếu là hồ ly thì sớm muộn cũng lộ đuôi ra thôi.”

Sở Ngọc tức cười: “Cha nương đệ là hồ ly, vậy đệ là cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-591.html.]

Tiểu cô nương buột miệng thốt ra: “Tiểu hồ ly.”

Sở Bạch Bạch nói: “Vậy ngươi chính một con tiểu hồ ly.”

Tiểu cô nương từng thấy hồ ly, chính là vào lúc nó theo gia gia nãi nãi đến vườn Phù Dung lấy mật ong, thấy được vài con cáo trắng. Tiểu cô nương cảm thấy hồ ly rất đáng yêu, nghe vậy bèn gật đầu: “Ta là tiểu hồ ly. Thúc thúc, vì sao ngươi lại muốn biết chuyện của gia gia và nãi nãi?”

Sở Bạch Bạch: “Ta sợ gia gia nãi nãi ngươi chạy mất.”

Tiểu cô nương không hiểu, hỏi: “Chạy gì chứ?”

Sở Ngọc nói tiếp: “Trời nam biển bắc, đi chỗ nào cũng được. Đi mệt lại trở về. Lâu thì một hai năm, ngắn thì ba năm tháng. Oa Oa, ba năm tháng không thấy nhìn thấy nãi nãi, ngươi có nhớ không?”

Tiểu cô nương gật đầu: “Nhớ!”

Cách một bức tường, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn đồng thời dừng lại, hai mặt nhìn nhau.

Lúc tiểu hài tử nói ngoại bà của nó là người thích lải nhải, Lâm Hàn không tỏ thái độ nhưng lại nhớ kỹ chuyện này.

Buổi chiều Sở Tu Viễn không có việc gì, Lâm Hàn bèn theo hắn sang cách vách tìm Sở Mộc cùng Tôn Phinh Đình, nói với bọn họ chuyện của Sở Oa Oa.

Lúc ấy tiểu cô nương đang học vẽ tranh cùng lão sư, học xong trực tiếp chạy sang bên này, căn bản không biết gia gia và nãi nãi của nó không có ở nhà.

Lâm Hàn lôi Sở Tu Viễn đến góc tường cạnh nhà Sở Mộc, hỏi: “Sao Nhị Bảo biết chúng ta muốn đi ra ngoài?”

Sở Tu Viễn nói: “Không phải nàng nói?”

Lâm Hàn: “Bệ hạ không định nói cho Thái tử, mặc dù ta muốn nói thì cũng không thể nói sớm như vậy.”

Sở Tu Viễn kỳ quái: “Sao bọn nó biết được? Chả trách hôm nay lại kỳ quái như vậy.”

Lâm Hàn cẩn thận ngẫm lại thái độ của ba hài tử, một đứa hùng hài tử như Sở Bạch Bạch lại có thể nhịn không hỏi ra miệng: “Hẳn chỉ mới suy đoán thôi. Nếu Đại Bảo Bảo biết thật thì đã sớm ồn ào rồi.”

Sở Tu Viễn nghĩ đến cái tính tình chó con của tiểu nhi tử nhà mình: “Có thể lắm.” Dừng một chút: “Về sau cứ giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện này, miễn cho bọn nó đoán ra được.”

Lâm Hàn: “Chàng nên nhắc nhở bệ hạ đi, Thái tử đôn hậu thiện lương nhưng đâu có bị ngốc.”

Sở Tu Viễn gật đầu: “Ngày mai gặp bệ hạ ta sẽ nói.” Lại nhíu mày: “Sao cứ có cảm giác như đang làm ăn trộm vậy như.”

Lâm Hàn đang muốn phản bác, lại thấy hai người bọn họ còn đứng trong góc tường, không nhịn được cười: “Ta cảm thấy càng giống trốn nhà theo nam nhân hơn.”

Loading...