Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 590
Cập nhật lúc: 2024-11-06 11:51:50
Lượt xem: 13
Tiểu nha đầu hừ một tiếng: “Muốn làm ta sợ sao! Cho rằng ta không biết? Nãi nãi võ công cao cường, dù thẩm thẩm bưu hãn như hổ mẹ, nãi nãi cũng có thể biến nàng ấy thành một con mèo ngoan ngoãn, nàng ấy dám đánh ta mắng ta à? Ta không mắng nàng đánh nàng là đã cho ngươi mặt mũi rồi.” Giơ tay chỉ vào Sở Dương: “Ngươi lại lừa ta làm ta sợ, ta sẽ nói với nãi nãi, ngươi muốn ta làm người xấu.”
Sở Dương tức khắc luống cuống: “Thúc thúc không hù dọa ngươi, tri nhân tri diện bất tri tâm. Nếu ấy giả vờ hiền lương thục đức trước mặt ta và gia gia nãi nãi, lại hung hăng trước mặt ngươi, ngươi nói bọn ta nên giúp ai?”
Tiểu cô nương không cần nghĩ ngợi, nói: “Giúp ta!”
Sở Dương: “Ngươi nói nàng ấy hung dữ với ngươi, nếu nàng ấy nói là do ngươi mắng nàng, bọn ta lại không nhìn thấy thì phải làm sao?”
Tiểu cô nương nghiêm túc ngẫm lại: “Vậy ngươi có thể không cưới mà.”
Sở Dương nhắc nhở con bé: “Ta không muốn cưới nên mới muốn ngươi giúp ta nghe xem có phải nãi nãi ngươi tự ý làm mai cho ta không, không phải là tốt nhất, nếu đúng thì chúng ta cho người đi điều tra nàng ấy, tránh việc nãi nãi con bị người ta lừa.”
Tiểu cô nương gật đầu: “Ngươi nói đúng! Không đúng, nãi nãi cũng có thể tra.”
Sở Dương đau đầu, sao đầu óc của nha đầu lại thay đổi nhanh như vậy.
Sở Dương hít sâu một hơi, lấy ra toàn bộ kiên nhẫn khi đối phó với người chết: “Ngươi còn nhỏ nên không biết, khi người lớn nhắc tới chuyện làm mai, trưởng bối sẽ tìm hiểu hoàn cảnh của cả hai. Nàng ấy biết nãi nãi con chắc chắn sẽ cho người hỏi thăm nên muốn chuẩn bị cho tốt, nãi nãi con chỉ có thể tra được những gì nàng ấy muốn cho nãi nãi con biết. Ta nói như vậy, con có hiểu không?”
Tiểu cô nương không rõ lắm, nhưng con bé cũng hiểu đại khái: “Chúng ta đánh úp bất ngờ sao?”
Sở Dương gật đầu, càng muốn biết: “Bình thường nãi nãi dạy ngươi những gì? Sao lại biết cả đánh úp thế này.”
Tiểu hài tử theo bản năng hỏi: “Ta không nên biết sao?”
Sở Dương nghẹn lời, thở dài nói: “… Nên. Ngươi đáp ứng rồi?”
Tiểu hài tử như ông cụ non thở dài một hơi: “Vì ngươi, vì ta, vì cả nhà chúng ta, ta chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng a.”
Sở Dương ngừng hô hấp, vừa bực mình vừa buồn cười: “Vất vả ngài quá.”
Tiểu hài tử vẫy vẫy tay nhỏ: “Không vất vả, không vất vả, nên làm vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-590.html.]
Sở Dương lo lắng nếu nói nữa thì sẽ khiến bản thân xuân xanh đoản mệnh mất, dứt khoát gọi nha hoàn tiến vào hầu hạ, chuẩn bị đi thỉnh an cha, thuận tiện thử cha nó một chút.
Nhưng mà, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn cũng không tính tới chuyện làm mai cho nó nên Sở Dương tất nhiên không thử ra được chuyện gì.
Buổi trưa, Sở Tu Viễn về đến nhà, lại nói với Lâm Hàn: “Nàng có thấy mấy hài tử nhà chúng ta có gì đó không đúng không.”
Lâm Hàn nói: “Buổi sáng đã phát hiện rồi.”
Sở Tu Viễn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Không biết. Không nhịn được nữa sẽ tự nói thôi.” Lại nghe được tiếng bước chân bịch bịch, nhìn ra cửa thì thấy tiểu cô nương nhà bọn họ đang cầm mấy quả thạch lựu vừa to vừa đỏ chạy về phía này
Con bé vừa chạy tới cửa, Lâm Hàn không nhịn được nói: “Sắp tới giờ cơm rồi.”
Tiểu cô nương chạy vào trong: “Con biết rồi.” Đưa cho Sở Tu Viễn một quả: “Gia gia, cho ngài.”
Sở Tu Viễn cười hỏi: “Lột giúp con sao?”
Tiểu hài tử lắc đầu: “Con không ăn.” Lại đưa cho Lâm Hàn một quả: “Nãi nãi, cho.”
Lâm Hàn duỗi tay nhận lấy: “Con không ăn thì hái làm gì.”
Tiểu cô nương nói: “Không phải hái bên này đâu, con hái ở nhà con đó. Nương con nói phải gửi cho ngoại bà, con lại không muốn cho bà ấy, nương con nói làm người không thể nhỏ mọn như vậy. Con cũng thấy không thể keo kiệt nên đã lấy hết mấy quả lớn ra, chừa lại cho ngoại bà mấy quả nhỏ. Nhưng mà con chỉ có hai tay, chỉ có thể chọn hai quả.” Vẻ mặt tiếc hận sao nó không có thêm vài cái tay.
Phu nhân Tôn gia rất thương ngoại tôn nữ, Lâm Hàn không nghĩ ra vì sao con bé không thích ngoại bà.
Lâm Hàn đặt thạch lựu sang một bên, rót cho nó chén nước, thừa dịp tiểu hài tử uống nước, cả người thả lỏng lại hỏi: “Ngoại bà lại quở trách con?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu hài tử uống hớp nước: “Không có. Nhưng con thấy phiền, cứ thấy con là lại bảo phải giúp nương chăm sóc đệ đệ, nói con là tỷ tỷ, phải thương đệ đệ này kia kia nọ. Đệ đệ đã có nhũ mẫu, đâu cần nương chăm sóc, sao lại muốn con chiếu cố nó. Đệ đệ không biết nói, con biết thương nó kiểu gì.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng, tiểu cô nương đã hỏi: “Nãi nãi, đều tổ mẫu, sao bà ấy lại chẳng giống ngài vậy?”
Sở Tu Viễn vui vẻ: “Bà ấy lớn tuổi hơn nãi nãi con. Con không biết à, người già rồi thường hay lải nhải.”