Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 567
Cập nhật lúc: 2024-11-06 11:51:12
Lượt xem: 8
Lâm Hàn không khỏi nhướng mày: “Từ khi nào mà chàng trở nên biết ăn nói thế?”
Sở Tu Viễn cười đáp: “Vốn dĩ ta không hiểu, nhưng ở bên phu nhân lâu nên tất nhiên cũng đã hiểu được.”
Đại Bảo Bảo ra sức gật đầu: “Đúng!”
Lâm Hàn quay sang nói với nó: “Con im miệng cho ta! Chuyện của con ta còn chưa tính với con đâu!”
Đại Bảo Bảo nói: “Cha nói thôi rồi mà.”
Sở Tu Viễn vui vẻ bảo: “Ta nói khi nào?”
Đại Bảo Bảo suy nghĩ, hình như cha nó chưa nói: “Cha không tức giận, cũng không đòi đánh con, không phải là ngầm thừa nhận con làm đúng ư?”
Sở Tu Viễn: “Vậy thì phải xem con đánh người ta ra sao đã.” Sau đó hắn nói với Lâm Hàn: “Không có nàng mà chỉ dựa vào việc mấy năm trước ta thường xuyên ra ngoài, ba đứa này đã trở nên hư hỏng từ lâu rồi.”
Đại Bảo Bảo không nhịn được nói: “Còn lâu mới phải.”
Sở Tu Viễn lườm nó.
Đại Bảo Bảo vội vàng bịt miệng lại.
Sở Tu Viễn tiếp tục nói với Lâm Hàn: “Nhà của thừa tướng và nhà của chúng ta giống nhau, ông ta lo việc bên ngoài phu nhân quán xuyên trong nhà. Theo như ta biết phu nhân thừa tướng là người thấu tình đạt nghĩa, nhưng khi gặp phải chuyện có liên quan tới con cái thì không có mấy ai có thể giữ được lý trí cả.”
Lâm Hàn nói thay hắn: “Con trai của thừa tướng bị phu nhân của ông ta chiều hư?”
Sở Tu Viễn: “Con trai không hư nhưng cũng không cách nào sánh được với phụ thân hắn ta. Cháu trai bị chiều hư rồi. Người ta thường nói cháu trai cả con trai út, là vận mệnh của lão thái thái. Cái đứa đánh nhau với Đại Bảo Bảo, tính tuổi tác thì chính là cháu đích tôn của nhà thừa tướng.”
Sở Dương không kiềm lòng được nói: “Vậy phải làm sao ạ? Chỉ dựa vào việc phu nhân của thừa tướng yêu chiều con cái như thế thôi là chắc chắn sẽ tìm chúng ta đòi giải thích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-567.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn: “Bây giờ biết sợ rồi à?”
Sở Dương lắc đầu: “Con không sợ, con sợ nương và cha khó xử. Suy cho cùng, cha và thừa tướng làm quan cùng triều, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu gặp, vì bọn con mà nảy sinh chia cách thì ngượng ngùng lắm.”
Sở Tu Viễn vui vẻ bảo: “Ta cảm ơn vì lúc này con còn suy nghĩ cho cha.” Hắn buông Đại Bảo Bảo ra: “Ba đứa các con quay vào nhà đi.”
Đại Bảo Bảo vô thức hỏi: “Cha đi tìm thừa tướng ạ?”
Sở Tu Viễn thấy lạ: “Ta tìm ông ta làm gì?”
Đại Bảo Bảo rất sợ cha nó đi xin lỗi thừa tướng, vừa nghe thấy là không phải thì nó liền yên tâm, nên nó cố ý nói: “Báo thù giúp nương ạ.”
Sở Tu Viễn: “Con đã đánh người ta không bò nổi rồi, còn chê chưa đủ à? Đi vào cho ta, không gọi thì mấy đứa không được ra ngoài!”
Đại Bảo Bảo hừ một tiếng: “Vào thì vào.” Rồi nó vẫy tay với gã sai vặt của nó: “Đưa túi đựng sách vở cho ta, ta đi làm bài tập.”
Sở Ngọc có hơi bất an, nó không nén lòng được hỏi: “Nương, cha, có phải chuyện này khiến hai người khó xử không ạ?”
Lâm Hàn định nói phải nhưng lại lo về sau lại gặp phải chuyện tương tự thì mấy đứa trẻ sẽ âm thầm nhẫn nhịn: “Không. Ta đã đoán được Đại Bảo Bảo sẽ đánh nhau với người ta, chỉ không ngờ là nhanh như thế. Đi vào đi, ta thương lượng với cha con xem nên ứng phó với phu nhân thừa tướng như thế nào.”
Cửa thư phòng mở ra, Đại Bảo Bảo từ trong nhảy ra: “Nương vừa mới nói cái gì thế ạ?”
Lâm Hàn: “Nói ta ngờ được là một ngày con đánh người ta tám lần, chỉ không ngờ ngày đầu đi học con đã chọc cho ta một vố. Cháu trai của thừa tướng, con đúng là biết chọn người cho nương của con đấy.”
Hôm qua và sáng nay Đại Bảo Bảo đều bảo đảm với Lâm Hàn rằng đến Thái Học sẽ không gây chuyện, làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, nên vừa nghe thấy nương nó nói như thế, Đại Bảo Bảo từ khi vào cửa đã cảm thấy bản thân là sử giá chính nghĩa lập tức thấy hơi chột dạ, lẩm bẩm bảo: “Con đâu có đánh một ngày tám lần đâu.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng nó đã quay người vào nhà.
Lâm Hàn quay sang nhìn Sở Dương và Sở Ngọc, hai đứa còn không đi vào à?
Sau khi hai huynh đệ đi vào, Lâm Hàn và Sở Tu Viễn liền tới phòng chính, tiện thể gọi người sai vặt của Sở Đại Bảo Bảo đến.
Từ trong miệng của người sai vặt biết được rằng Đại Bảo Bảo không giấu giếm hắn, cháu trai của nhà thừa tướng đúng thật đã nói một câu “không tính là nữ nhân”, vết thương trên mặt Đại Bảo Bảo cũng là do thằng nhóc kia đánh, h bèn cho người sai vặt lui xuống, rồi hỏi Sở Tu Viễn: “Chuyện này chàng thấy thế nào?”