Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 566
Cập nhật lúc: 2024-11-06 11:51:10
Lượt xem: 15
Đại Bảo Bảo vội nói: “Hắn nói khi ấy nương đồng ý gả cho cha nổi danh hung ác, chính là vì biết bản thân không sinh được con. Còn hỏi con có phải là thật không. Còn nói hoặc là do cha không cho nương sinh. Con nói cha không phải là người như thế. Hắn nói đến cả một đứa con còn không sinh nổi thì không tính là nữ nhân, có khác gì nam nhân đâu.”
Nó cẩn thận quan sát Lâm Hàn một lượt, thấy nàng không tức giận, cũng không đau lòng khó chịu, lúc này nó mới dám nói: “Nương, nương nói xem hắn có đáng bị đánh hay không?”
Dị năng lôi hệ thức tỉnh thì Lâm Hàn không còn có kinh nữa, nên nàng đã đoán được sẽ bị người ta nói không sinh được con. Trừ khi nàng ẩn mình trong thâm sơn cùng cốc, sống cô độc một mình.
Thế nhưng, kiểu cuộc sống ấy có thể ép Lâm Hàn điên mất, thế nên Lâm Hàn chưa từng nghĩ đến việc sống đơn độc một mình, do đó khi còn chưa gả cho Sở Tu Viễn nàng đã chuẩn bị trở thành người làm đề tài bán tán lúc trà dư tửu hậu rồi.
Sở Tu Viễn quyền cao chức trọng, ngoài Hoàng đế Thương Diệu ra thì không có ai dám nói nàng không sinh được con, vì vậy cho nên lần đầu Lâm Hàn nghe thấy người ta nói nàng chẳng tính là một nữ nhân, nàng lại cảm thấy vừa buồn cười vừa lạ lẫm.
Sở Ngọc thấy thế thì không kiềm lòng nổi hỏi: “Nương, có phải nương giận đến hồ đồ rồi không? Sao mà còn cười thế?”
Đại Bảo Bảo không khỏi nắm lấy cánh tay Lâm Hàn: “Nương, đừng giận, về sau con lại đánh…”
Lâm Hàn vội cắt ngang lời nó: “Lại làm sao?”
Đại Bảo Bảo cuống quýt nuốt lời về: “Lại nói lý với hắn.”
Lâm Hàn cười giễu một tiếng, đáy lòng chẳng tin nó cho lắm: “Nếu con đã biết nói lý với hắn thì không biết nói với nương trước à?”
Đại Bảo Bảo đáp: “Tại sao phải nói với nương ạ? Nương đi tìm hắn ư? Người ta nhất định sẽ nói nương bắt nạt người khác. Con nhỏ hơn hắn, thật sự đánh nắn thừa sống thiếu c.h.ế.t cũng không có ai tin.”
Lâm Hàn lấy làm vui: “Hóa ra con đã suy tính xong cả rồi.” Không đợi nó đáp nàng nói tiếp: “Người kia là công tử nhà ai?”
Đại Bảo Bảo buột miệng đáp: “Không biết ạ.”
Lâm Hàn giơ bàn tay lên.
Sở Dương vội vàng nói: “Cháu trai của thừa tướng.”
Lâm Hàn cứ tưởng mình không nghe rõ: “Thừa tướng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-566.html.]
Sở Dương gật đầu: “Ngoài cháu trai của ông ta ra cũng chẳng còn ai dám hỏi như thế.”
Lâm Hàn: “Ta còn tưởng là con trai của Vãn công chúa.”
Sở Ngọc đáp: “Con trai của Vãn công chúa ở Thái Học nhưng hắn đi học bữa đực bữa cái, thầy dạy có muốn gặp mặt hắn cũng khó, nào có thời gian rảnh để ngồi lê đôi mách cơ chứ.”
Sở Dương đồng ý: “Đúng vậy. Con ở Thái Học đã mấy năm, số lần gặp con trai của Vãn công chúa chỉ đếm trên đầu ngón tay,”
Lâm Hàn: “Xem ra lại là một đứa ăn no ở không.”
Đại Bảo Bảo lại kéo ống tay áo của nương nó một cái: “Con đói rồi, nương.”
Lâm Hàn cố ý hỏi: “Gì cơ?”
Trong lòng Đại Bảo Bảo có một dự cảm không lành, đang định nói cái khác thì khóe mắt nó để ý thấy một người từ cổng đi vào, quay đầu lại nhìn thì chính là cha nó, Sở đại tướng quân.
Đại Bảo Bảo buông nương của nó ra, rồi chạy đến trước cha nói nói rằng có người nói xấu nương của nó, nó không nói hai lời đã đánh người ta một trận, sau đó nó hỏi Sở Tu Viễn: “Con làm có đúng không ạ?”
Sở Tu Viễn lấy làm mừng, nhìn sắc mặt không mấy vui vẻ của Lâm Hàn, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nương con dạy bảo con rồi à?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sắc mặt của Đại Bảo Bảo thay đổi, rất phức tạp, sao cha nương của nó thông minh thế.
Sở Tu Viễn biết mình đoán đúng rồi: “Nương của con phạt con không được ăn cơm hay là muốn đánh con?”
Đại Bảo Bảo mím môi đáp: “Đều không ạ.”
Sở Tu Viễn: “Không có thì không có chuyện con tới tìm cha con được.” rồi ấn lên chỗ hiện bầm xanh trên mặt nó, Đại Bảo Bảo đau tới nỗi hít vào một hơi, Sở Tu Viễn thu tay lại, hỏi Lâm Hàn: “Ai đánh?”
Lâm Hàn: “Cháu trai của thừa tướng. Theo lý mà nói cho dù con quỷ hồ đồ thừa tướng là cha ta thì cũng không thể dạy con cái trong nhà dám bán tán chuyện trong phủ chúng ta trước mặt người khác được.”
Sở Tu Viễn túm lấy cánh tay của Đại Bảo Bảo đi về phía Lâm Hàn, vừa đi vừa nói: “Làm người, làm quan, dạy con không giống nhau. Đọc đủ thi thư không đồng nghĩa với việc từng đọc sách dạy con. Hơn nữa, trên đời này cũng không có sách dạy con. Cho dù có cũng vô dụng. Ví dư ba đứa nhà chúng ta, tính cách khác nhau nên không thể dựa theo một khuôn mẫu để dạy dỗ được.”