Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 549

Cập nhật lúc: 2024-11-06 05:53:52
Lượt xem: 18

Ngày mười tám tháng Giêng, ngày nghỉ Mộc, phu nhân Tôn gia tới thăm Tôn Phinh Đình, thấy mặt nàng ấy tròn trịa lên không ít thì lại khen Tôn Phinh Đình chăm bản thân tốt.

Tôn Phinh Đình tiễn nương nàng ấy đi rồi đi tìm gương, từ trong chiếc gương đồng ám vàng trông thấy bản thân mập lên một vòng liền lập tức sai nha hoàn cất các loại quả hạch như hạt óc chó, hạt dưa đi.

Cuối tháng hai, bụng Tôn Phinh Đình to lên, mặt và cơ thể không béo nữa, Tôn Phinh Đình mới yên lòng.

Thế nhưng phu nhân Tôn gia không vui lòng cho lắm, cảm thấy nàng ấy gầy đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tôn Phinh Đình định nói với nương nàng ấy rằng thẩm thẩm nhà bên nói nàng ấy như thế này vừa đẹp, nhưng vừa nghĩ đến Lâm Hàn chưa sinh con bao giờ, nói ra nương nàng ấy lại cảm thấy Lâm Hàn nói vớ vẩn, nàng ấy bèn dứt khoát kéo Hoàng hậu ra.

Phu nhân Tôn gia vừa nghe thấy Hoàng hậu nói Tôn Phinh Đình như thế này vừa đẹp, có lòng khuyên nàng ấy ăn thêm một chút cũng dám dám khuyên.

Tôn Phinh Đình thấy chiêu này hữu hiệu nên từ sau ấy đều lôi Hoàng hậu ra chặn đứng nương nàng ấy.

Lúc Tôn Phinh Đình đang đấu trí đấu dũng với nương nàng ấy, Lâm Hàn cũng không được rảnh rỗi.

Ba gian cửa hàng mà Lâm Hàn mua ở chợ Tây đã cho người khác thuê hai gian, một gian khác thì giữ lại để nàng bán cây giống. Nhưng người ngoài không biết, tưởng rằng người bán cây giống chính là người thuê cửa hàng của Lâm Hàn, giữa tháng hai có tới quán hỏi khi nào bán cây giống, bọn họ còn muốn mua mấy cây.

Người của cửa hàng mà Lâm Hàn thuê không hề biết chủ nhân của cửa hàng là phu nhân của đại tướng quân, bởi vì vẫn luôn là người mua sắm và Hà An ra mặt.

Sau đó người thuê cửa hàng gặp được người mua sắm bèn hỏi ông ấy chuyện cây giống.

Lúc người mua sắm quay về phủ đã bẩm chuyện này với Lâm Hàn, Lâm Hàn bèn để người mua sắm tới vườn Phù Dung lấy cây giống.

Đúng lúc ấy Sở Tu Viễn đang ở thư phòng của tiền viện, nghe thấy lời của Lâm Hàn và người mua sắm bèn từ trong thư phòng đi ra: “Phu nhân, có phải nàng nên bán hết đống cây giống con ở trong phủ đi trước không, rồi hẵng tới vườn Phù Dung?”

Lâm Hàn: “Giờ ta kêu người đào ra, chiều kéo đến chợ Tây bán.”

Sở Tu Viễn bước đến, liếc nhìn thứ ở hai bên vườn cây ăn quả, chi chít dày đặc phải đến ba mươi năm mươi cây: “Nhiều như thế này mà nàng có thể bán hết trong hai ba ngày được ư?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-549.html.]

Năm ngoái Sở Tu Viễn nói như thế, Lâm Hàn sẽ nói bán không hết. Nhưng hiện giờ có người tìm đến cửa mua cây giống, nói rõ kết quả mà năm ngoái bọn họ mua về.

Đồn miệng truyền lời ra, Lâm Hàn chỉ lo không đủ để bán: “Có muốn cá cược không?”

Suýt chút nữa Sở Tu Viễn bị sặc nước bọt của chính mình, hắn cứ tưởng Lâm Hàn sẽ nói qua mấy hôm nữa lại đến vườn Phù Dung nhổ cây giống: “Cược cược, một nữ nhân như nàng mà chỉ biết đánh cược. Không sợ dạy hư con cái à!”

Lâm Hàn bị hắn nói mà ngẩn người, định thần lại thì hai tay chống hông bảo: “Đại tướng quân…”

Sở Tu Viễn cắt ngang lời nàng: “Không tỉ thí.”

Lâm Hàn tức quá hóa cười, bẹo một cái lên eo hắn.

Sở Tu Viễn hít vào một hơi, ra sức nghiến răng, đoán được là có lẽ tay Lâm Hàn cũng đau rồi mới mở miệng bảo: “Vừa vừa phai phải thôi nha, phu nhân.”

Lâm Hàn buông tay.

Sở Tu Viễn lập tức cảm thấy sống dậy, rồi hỏi nàng: “Tay có đau không?”

Lâm Hàn nhướng mày: “Còn muốn thử nữa hả?”

Sở Tu Viễn cuống quýt lùi về sau một bước.

Lâm Hàn dở khóc dở cười: “Chàng có ý đồ gì đấy. Nói chuyện nghiêm túc, ta định qua mấy hôm nữa bảo Hà An tới Nha Hàng xem xét.”

Sở Tu Viễn: “Lại muốn mua cửa tiệm nữa?”

Lâm Hàn khe khẽ lắc đầu: “Đại Bảo đã mười lắm rồi. Ta định mua một ngôi nhà bên ngoài cho nó. Để ý trước đã, năm nay có thể mua được thì mua, mua không được thì đợi đến sang năm. Sau đó tu sửa lại đôi chút, rồi bổ sung thêm đồ dùng trong nhà, khi ấy có lẽ Đại Bảo cũng mười tám mười chín tuổi rồi. Đến khi ấy muốn mời bạn bè đến chơi cũng không cần hỏi ý ta và chàng nữa. Bạn bè của nó cũng không cần lo đụng mặt chàng.”

Sở Tu Viễn không khỏi thắc mắc: “Ta thì làm sao?”

Lâm Hàn: “Quyền cao chức trọng, thấy chàng thì đến cả thở mạnh cũng không dám. Nói như thế đại tướng quân đã vừa ý chưa hở?”

Loading...