Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 547
Cập nhật lúc: 2024-11-06 05:53:49
Lượt xem: 15
Lâm Hàn yên tâm: “Vậy thì được rồi. Sau này ta sẽ dạy ngươi mấy chiếu, nếu nương ngươi hỏi có ích lợi gì hoặc là nghi ngờ ngươi lừa gạt bà ấy thì ngươi cứ nói là ta đọc từ trong sách ra.” Nói rồi nàng ngừng lại một chút: “Dẫu sao nói chuyện trên sách với nương ngươi, bà ấy sẽ không làm được gì đâu.”
Tôn Phinh Đình vẫn còn có chút lo lắng: “Liệu bà ấy có quay về hỏi cha ta không?”
Lâm Hàn: “Đứa bé mà ngươi mang thai là con của Sở Mộc, cha ngươi nghĩ đến điều này thì bất kể ta nói cái gì, ông ấy cũng đều sẽ cho rằng ta vì tốt cho ngươi thôi. Nương ngươi dám chất vấn, cha ngươi sẽ nói bà ấy vô tri.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trên gương mặt của Tôn Phinh Đình cuối cùng cũng lộ ra ý cười: “Thẩm thẩm, vậy người kêu Hồng Lăng tới chỗ bọn ta ngó một cái, nếu nương ta đi rồi thì ta quay về.”
Lâm Hàn: “Không ở đây ăn cơm à?”
Tôn Phinh Đình: “Ta chưa nói với phòng bếp, có lẽ đầu bếp đã bày biện món ăn xong xuôi rồi.”
ở bên chỗ Lâm Hàn có một đầu bếp thạo làm cá sống, nhưng cá ở đây đa phần là cá sông, Lâm Hàn không dám ăn sống nên bèn bảo đầu bếp lóc miếng cá dày hơn một chút rồi làm cá nấu dưa chua.
Hôm nay trời lạnh nên Lâm Hàn định ăn lẩu cá dưa chua. Vừa nãy Tôn Phinh Đình nói nàng ấy không ngửi được mùi cá tanh nên Lâm Hàn cũng không giữ nàng ấy lại, rồi nàng sai Hồng Lăng tới cách vách nhìn một cái.
Chốc lát sau, Hồng Lăng quay về còn mang theo một tin tức, phu nhân Tôn gia mang đến một bát tô đồ ăn nóng sùng sục.
Nụ cười trên mặt Tôn Phình Đình lập tức tắt ngấm.
Lâm Hàn thấy thế thì rất buồn cười: “Không muốn ăn thì đừng ăn. Tuy nói là ngươi có thai nên mọi mặt đều phải cẩn thận hơn, nhưng giống như nương của ngươi thì quá đáng quá.” Ngẫm lại người quen biết ở kiếp trước dưỡng thai như thế nào, Lâm Hàn mới nói: “Gạo mì, hoa quả, thịt và rau đều phải ăn, quả óc chó, hạt dưa, hạt lạc cũng có thể ăn, đừng chỉ ăn mỗi một thứ hoặc mỗi lần đều ăn đến no căng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tôn Phinh Đình: “Hạt dưa cũng có thể ăn ư?”
Lâm Hàn suy nghĩ: “Ăn nửa nắm. Nếu còn muốn ăn thì ăn hai hạt óc chó hoặc là ăn ít thịt cùng với rau cải trắng. Mật ong thì ăn ít thôi. Đồ ăn có nhiều dầu tương đỏ cũng ăn ít, nếu không ăn mập quá sẽ khiến đứa trẻ quá to, lúc khi ngươi sẽ chịu khổ, mà đứa trẻ cũng có khả năng bị kẹt.”
Tôn Phinh Đình hiểu: “Ý thẩm thẩm nói là ăn ít đồ ăn và ăn nhiều cơm ư?”
Lâm Hàn khe khẽ gật đầu.
Tôn Phinh Đình đứng dậy: “Vậy ta về trước đây. Có lẽ hầu gia cũng quay về rồi.”
Lâm Hàn sai Hồng Lăng đưa nàng ấy đến cách vách, nhưng Hồng Lăng còn chưa trở về thì Sở Tu Viễn đã hạ triều rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-547.html.]
Sở Tu Viễn vào cửa thì để ý thấy đối diện Lâm Hàn có cái ghế bèn không khỏi thắc mắc: “Ai đến thế?”
Lâm Hàn: “Phinh Đình.”
Sở Tu Viễn nhìn ra bên ngoài: “Gios lớn như thế này, nàng ấy qua đây làm gì?”
Đại Bảo Bảo mở miệng đáp: “Tẩu tẩu cũng không muốn đến, đều là do nương của tẩu ấy ép.”
Sở Tu Viễn nghe không hiểu liền hỏi Lâm Hàn: “Có ý gì?”
Lâm Hàn thuật lại đại khái lời Tôn Phinh Đình vừa mới nói một lượt.
Sở Tu Viễn nghe không chớp mắt, qua lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Là nương đẻ đó ư?”
Lâm Hàn lấy làm buồn cười: “Vừa nãy ta cũng muốn hỏi như thế. Sau đó nghĩ lại chắc chính vì nương ruột thịt nên mới lo nàng ấy sinh một nữ tử, Sở Mộc sẽ không vui nên chỉ hận không thể quản nàng ấy từ đầu đến chân.”
Sở Tu Viễn: “Vậy thì quả thật là bà ấy nghĩ nhiều rồi.”
Lâm Hàn: “Không thể nói như thế. Mười trưởng bối thì có chín người thích nam hơn nữ, mà bản thân bà ấy chính là một trong chín người ấy, nên hiển nhiên cho rằng chúng ta không để ý nam hay nữ chỉ là nói miệng, an ủi Phinh Đình mà thôi.”
Sở Tu Viễn: “Liệu ngày mai bà ấy còn đến không?”
Lâm Hàn khẽ lắc đầu: “Không biết được. Nếu đến thì ngày mai ta sẽ tới cách vách ngồi, kẻo Phinh Đình tranh chấp với bà ấy.” nói rồi nàng dừng lại: “Sau chàng mà gặp Tôn Đình Úy, nhớ phải nói với Tôn Đình Úy là ngày nào phu nhân của ông ấy đến, đã ảnh hưởng tới cuộc sống của Sở Mộc và Phinh Đình rồi.”
Sở Tu Viễn không khỏi bảo: “Nói như thế thì hơi quá rồi.”
Lâm Hàn: “Không quá đáng. Tuy Sở Mộc chưa từng nói với ta và chàng nhưng nghe ý của Phinh Đình thì Sở Mộc thấy rất bực bội nhạc mẫu của hắn.”
Sở Ngọc không khỏi nói: “Kiểu người như phu nhân Tôn gia, ai nấy cũng đều thấy phiền. Tẩu tẩu ghét ở lì trong phòng, muốn đi lại trong viện, bà ấy cũng không cho. Quản chế phạm nhân trong nhà lao cũng không nghiêm ngặt như vậy.”
Sở Dương gật đầu: “Hằng ngày phạm nhân còn có thời gian hít thở không khí.”
Sở Tu Viễn tưởng tượng một phen, hắn muốn ăn thịt kho nhưng Lâm Hàn lại nói với hắn rằng ăn vào rồi da sẽ trở nên vừa đen vừa đỏ, hắn muốn cắn hạt dưa thì Lâm Hàn nói sẽ nóng trong, hắn muốn ra ngoài thì Lâm Hàn nói sẽ đổ bệnh, cho dù Lâm Hàn chỉ nói thôi chứ không phải đem thịt, đem hạt dưa của hắn đi giống như phu phân Tôn gia, hắn cũng cảm thấy bị quấy rầy quá mức.