Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 535
Cập nhật lúc: 2024-11-06 05:53:30
Lượt xem: 17
Đại Bảo Bảo lại nghĩ: “Nữ tử nọ mà trước đó Mộc ca gặp gỡ, cha nàng ta Lục Thái Thường?”
Sở Ngọc: “Lục gia hủy bỏ hôn ước với nhà ta không phải là vì thê tử của Lục Thái Thường có điều bất mãn với Mộc ca mà là vì Lục Thái Thường bị nữ nhi của ông ấy làm loạn tới nỗi không thể không nghe bà ta. Nương chưa từng ồn ào cãi vã với cha bao giờ.”
Đại Bảo Bảo ngẫm nghĩ cẩn thận, đều là do cha không hiểu chuyện cãi vã ồn ào với nương nó.
Sau đó Đại Bảo Bảo không kiềm lòng được hỏi: “Nương sẽ không để trong lòng đâu, vậy sau này cha chọc nương tức giận thì có phải chúng ta cần giả vờ như không hay biết không?”
Sở Ngọc: “Tại sao lại phải giả vờ?”
Đại Bảo Bảo ngẫm nghĩ: “Cha nghe lời nương như thế thì cũng sẽ không thật sự bắt nạt nương đâu.”
Sở Ngọc: “Nương đâu là của mình cha.”
Đại Bảo Bảo đảo mắt: “Tiếp tục giậu đổ bìm leo à?”
Sở Dương vội vàng nói: “Ta không có giậu đổ bìm leo đâu nhé. Là ta giúp nương thôi.”
Đại Bảo Bảo hừ một tiếng: “Ở đây đâu có người ngoài, giả vờ cái gì chứ. Đại ca, ta nói cho huynh hay, giả tạo như huynh mà đến Thái Học thì thật sự sẽ không có bạn đâu.”
Sở Dương quay sang nhìn Đại Bảo Bảo, ánh mắt u ám nhìn nó: “Giả tạo?”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Cố ý chọc giận cha, còn đẩy lên người nương, không phải giả tạo thì là gì?” Không đợi đại ca cậu phản bác cậu nói: “Huynh có cần tỉ thí với ta không? Đại ca, chưa chắc ta đã thua đâu ó.”
Tay trái Sở Dương táng cho cậu một cái nhớ đời: “Ó cái đầu đệ!”
Đại Bảo Bảo không khỏi ôm chán: “Huynh… ta đi nói với nương.”
Sở Ngọc ung dung đáp: “Nếu ta đoán không sai thì có lẽ giờ này cha đang dỗ dành nương rồi, không sợ cha khinh đệ thì cứ đi đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chân Đại Bảo Bảo đã bước đi ra lại rụt lại, không nhịn được mà nhìn về phía đằng Đông: “Ngày xưa nương đều ở bên cạnh chúng ta, bắt đầu từ khi nào mà bám bên cha cả ngày vậy?”
Sở Ngọc ngẫm nghĩ: “Từ khi nương theo cha xuất chinh quay về nhỉ.”
Đại Bảo Bảo không khỏi nói: “Khi ấy không nên để nương đi.”
Sở Dương tiếp lời: “Tiếc là đệ cũng ngăn chẳng nổi.”
Đại Bảo Bảo quay sang nhìn nó, to giọng hỏi: “Huynh theo phe ai đấy hả?”
Sở Dương đang định nói cái gì cơ, ngẩng đầu đầu lên thì trông thấy cha nương đang từ phía Đông quay về: “Ta theo phe của nương.”
Đại Bảo Bảo đang định bảo đại ca cậu giả vờ giả vịt, nhưng thuận theo tầm mắt của đại ca cậu liền trông thấy cha và nương của cậu tay trong tay quay trở về, lập tức cậu cảm thấy mắt nhức nhối… nhức kinh khủng khiếp, do dự giây lát, cậu chạy đến lao vào tách hai cái tay đang nắm chặt ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-535.html.]
Lâm Hàn giật nảy mình, vội vàng đỡ lấy nó: “Luống cuống đi làm gì đấy?”
Đại Bảo Bảo ôm cánh tay của nương nó: “Không làm gì cả, chỉ là nhớ nương thôi.” Không đợi nàng mở miệng, cậu đã kéo Lâm Hàn đến phòng chính: “Có phải mới nãy nương tới nhà bếp hay không ạ?”
Lâm Hàn khẽ gật đầu: “Kêu đầu bếp làm thêm một món Đại Bảo Bảo thích ăn, có vui không?”
Đại Bảo Bảo nghe lời nói kia của nhị ca cậu rồi nên khó lòng mà vui lên nổi, muốn nổi giận nhưng cũng không nổi giận nổi, ai kêu người suốt ngày bám lấy nương của cậu lại là cha cậu chứ, trên người cậu có một nửa dòng m.á.u của cha nó.
Đại Bảo Bảo thở dài trong lòng, cha thật đúng là một lão hồ ly. Cậu ngẩng đầu lên tươi cười: “Vui ạ. Nương ơi, bữa trưa ăn gì vậy?”
Lâm Hàn: “Thịt heo hầm miến, bánh chiên bột ngô, còn có thịt đùi gà mà con thích nhất nữa.”
Đại Bảo Bảo nghe thấy “đùi gà” thì thật sự vui sướng: “Không có món nương thích ăn ạ?”
Lâm Hàn cười đáp: “Món con thích ăn thì nương đều thích cả.”
Ngày xưa lời này có thể lừa được Đại Bảo Bảo nhưng Đại Bảo Bảo hôm nay đã không phải là Đại Bảo Bảo hôm qua nữa: “Tương tự như món cha thích ăn thì nương đều thích ăn ạ?”
Sở Tu Viễn đi đằng sau mẫu tử hai người, nghe thấy thế thì nhướng mày đáp: “Không sai. Nghe hiểu lời của nương con đấy.”
Bước chân của Đại Bảo Bảo khựng lại, cậu quay đầu trừng cha cậu rồi hừ một tiếng, sau đó đi rửa tay với nương của nó.
Ăn cơm xong, ai nấy đều về phòng mình nghỉ ngơi.
Ở trong một ngôi nhà cách phủ đại tướng quân khoảng chừng hơn trăm trượng, thường có tiếng cãi vã truyền ra, chốc chốc còn xen lẫn tiếng khóc tấm tức của nữ tử. Nếu lúc này Sở Mộc ở đấy, chắc chắn có thể nhận ra nơi đây chính là Lục gia mà hắn đã từng ghé thăm nhà.
Ngày hôm sau, giờ Ngọ hai khắc, Sở Tu Viễn mang cái thân đầy sự mỏi mệt trở về nhà, vừa ngồi xuống đã bưng chén trà trước mặt Lâm Hàn đi.
Đại Bảo Bảo đang định châm chọc cha cậu hai câu thì trông thấy vẻ mặt uể oải của cha nó, nên bèn nuốt lời lại.
Sở Dương vẫy tay với nó, ba huynh đệ lẳng lặng lủi ra ngoài.
Lâm Hàn lại rót cho hắn chén nước: “Xảy ra chuyện gì thế? Hung Nô lại tro tàn vực lửa ư?”
Sở Tu Viễn: “Không có liên quan tới Hung Nô.”
Lâm Hàn: “Trời này không có muỗi rồi, cũng không thể có nạn châu chấu được chứ?”
Sở Tu Viễn lại uống một hớp nước, đáp: “Hàn vương mất rồi.”
Tay Lâm Hàn run bắn, suýt chút nữa đã ném ấm nước đi: “Đệ đệ của bệ bệ hạ ư? Sao lại đột ngột như thế?”
Sở Tu Viễn không biết nên nói như thế nào.
Lâm Hàn cho người hầu lui ra.