Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 531
Cập nhật lúc: 2024-11-06 05:53:17
Lượt xem: 15
Sở Mộc: “Ngoan ngoãn giống như Thái tử thì đương nhiên ta sẽ không lo. Nhưng trên đời nào có chuyện tốt như thế.”
Lâm Hàn khe khẽ lắc đầu bảo: “Chuyện này thì không nói chắc được. Phụ mẫu Phinh Đình vẹn toàn, gia đình êm ấm, là một người rất đỗi hạnh phúc, cực kỳ có khả năng là vẫn tiếp tục may mắn như thế.”
Sở Tu Viễn nghe vậy thì lấy làm vui: “Phu nhân…”
Lâm Hàn không muốn nghe hắn nói tiếp nên cắt ngang lời hắn: “Chàng không đồng ý hả?”
Sở Tu Viễn không dám.
Sở Tu Viễn bèn dứt khoát cho mình chén nước: “Nàng nói đi, ta đang nghe đây.”
Sở Mộc bật cười.
Sở Tu Viễn quay sang nhìn Sở Mộc, sắc mặt không thiện lành gì: “Buồn cười lắm à?”
Sở Mộc rất muốn gật đầu, tiếc rằng là hắn sợ bị đánh.
Tiểu hầu gia dứt khoát đứng dậy nói: “Sắc trời đã muộn, ta nên quay về rồi.” Không đợi thúc phụ hắn mở miệng đã đi ra bên ngoài. Đi ra đến ngoài trong khóe mắt liếc thấy xuất hiện một đứa trẻ. Sở Mộc dừng lại, quay sang nhìn thằng bé kia.
Thằng bé cũng dừng lại, sự cảnh giác tràn đầy cả gương mặt: “Huynh muốn làm gì?”
Sở Mộc xắn tay áo lên, chầm chậm đi về phía nó.
Thằng bé sững người, phản ứng lại thì co giò bỏ chạy: “Đại ca, nhị ca, Mộc ca muốn đánh ta.”
Lâm Hàn và Sở Tu Viễn vội vàng nhìn ra bên ngoài, sau đó phu thê hai ngươi liếc nhìn nhau một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài liền trông thấy Sở Mộc đến cửa thư phòng phía Tây thì dừng lại một thoáng, rồi men theo lan can hành lang đi về phía Nam, tiếp đó đi xuyên qua Tây sương phòng rồi ra khỏi chính viện, quay về nhà của hắn.
Thoáng chốc Lâm Hàn không biết nên nói cái gì mới được: “Tên Sở Mộc này lại dọa nạt nó làm cái gì thế?”
Sở Tu Viễn: “Kẻ nào kẻ nấy cũng rảnh hơi.”
Lâm Hàn không khỏi đáp: “Hiếm khi rảnh rỗi một ngày, ở nhà nghỉ ngơi không tốt hay sao?”
Sở Tu Viễn nhìn về phía hướng Sở Mộc lặn bóng, đáp rằng: “Ở trong nhà ngủ nghỉ, nào có cái gì ồn ào thú vị đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-531.html.]
Sau đó kéo tay Lâm Hàn bảo: “Đừng quan tâm chúng nó nữa.”
Vào đến trong phòng bèn lấy bàn cơ ra, đánh một ván cờ với Lâm Hàn, rồi Sở Tu Viễn ra ngoài nhắc cháu trai bên ngoại của hắn nên về cung rồi.
Thái tử không muốn quay về nhưng cậu cũng biết rằng không nghe lời thì lần sau chớ nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa.
Lúc lên xe ngựa Thái tử buồn rầu ủ rũ, cậu không kiềm lòng được mà hỏi cữu phụ nó: “Ngày nghỉ Mộc lần sau, nếu phụ hoàng không cho phép ta ra ngoài, cữu phụ có thể đi đón ta không?”
Sở Tu Viễn: “Có thể. Tiền đề là làm xong bài tập mà Thái phó giao cho.”
Thái tử lập tức có tinh thần lại.
Thế nhưng, ngày nghỉ Mộc Thái tử vẫn không thể ra ngoài, bởi vì trời đất thay đổi thất thường.
Tục ngữ nói một trân mưa thu một trận hàn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau cơn mưa to, bầu trời hửng nắng, sớm tối nhiệt độ không khí giảm xuống, khoai môn và khoai tây lần lượt lên phố chợ.
Lâm Hàn sai tôi tớ đi mua ít khoai môn và khoai tây làm miến khoai tây và miến khoai môn như thường lệ. Có điều lần này khác với khi xưa, lần này có thêm rất nhiều người giúp đỡ, mà những người giúp đỡ này cũng không phải người khác mà chính là đầu bếp trong phủ của Sở Mộc và đầu bếp trong phủ Tôn gia.
Miến khoai tây và miến khoai lang đem phơi khô, Lâm Hàn lấy ra ba phần rồi sai tôi tớ đưa sang cho Sở Mộc.
Khi ấy phu nhân Tôn gia cũng ở đây, qua đây để xem xem đầu bếp học hành thế nào.
Trông thấy tôi tớ đưa hai bao tải miến khoai môn và miến khoai tây đến, đợi sau khi tôi tớ đi, phu nhân Tôn gia không kiềm lòng được nói: “Phu nhân của đại tướng quân thật đúng là một người tốt.”
Tôn Phinh Đình gật đầu liên tục: “Nàng ấy tốt cực. Mỗi lần nghĩ ra món ăn mới đều để đầu bếp đến dạy đầu bếp trong phủ bọn con.” Nói rồi bèn đẩy bỏng gạo ở trước mặt tới: “Nương, nương đoán cái này là cái gì.”
Lúc phu nhân Tôn gia vào cửa đã trông thấy rồi, chỉ là vẫn chưa kịp hỏi.
Sau đó phu nhân Tôn gia nói ra suy đoán của bà ấy: “Hình dáng giống như gạo, nhưng lại to hơn gạo, có phải là mài gạo thành bột, sau đó dùng khuôn mẫu hình dáng của hạt gạo để làm ra hay không?”
Tôn Phinh Đình bật cười: “Biết ngay là nương không đoán ra mà.” Nàng ấy nắm một nắm đưa cho nương của nàng ấy: “Sau khi ngâm nở rồi khơi khô thì cho vào trong nồi rang lên. Hầu gia nói sau này quán ăn của nhà chúng ta khai trương có thể bán món ăn này như món điểm tâm.”
Phu nhân Tôn gia kinh ngạc trợn tròn mắt: “Gạo có thể rang to như thế ư?”
Tôn Phinh Đình dẩu môi với bà ấy: “Không tin thì tự nương thử xem.”