Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 530

Cập nhật lúc: 2024-11-06 05:53:16
Lượt xem: 19

Sở Mộc hồi thần lại bèn móc móc ngón tay về phía Đại Bảo Bảo: “Qua đây!”

Đại Bảo Bảo hai tay chống nạnh, vênh váo hống hách bảo: “Huynh gọi ta tới là tới, ta không có nể mặt vậy.” cậu hừ một tiếng: “Nực cười!” Rồi quay người chạy.

Ba người sững người.

Lần này là Sở Tu Viễn hồi thần đầu tiên, hắn quay sang Lâm Hàn, lấy làm khó hiểu hỏi: “Thế này là nó làm gì vậy?”

Lâm Hàn đang định đáp là không biết thì thằng bé lại xuất hiện ở cửa lần nữa: “Đại Bảo Bảo, có phải có chuyện gì không?”

Sở Mộc nói thay thằng bé: “Ngứa da!”

Đại Bảo Bảo không vui vẻ đáp: “Huynh mới ngứa da ấy!”

Sở Mộc: “Không phải tìm đòn, cứ mỗi chốc đi một chuyến làm gì, khoe là đệ trắng hơn hôm qua à?”

Đại Bảo Bảo lườm hắn một cái, từ đối diện hắn đi vòng đến sau lưng Lâm Hàn, ôm lấy cổ Lâm Hàn, ngả lên lưng nàng, uốn a uốn éo nói: “Nương…”

Cả người nương cậu nổi da gà da vịt.

Lâm Hàn tách cánh tay cậu ra, kéo thằng bé đến bên người: “Con đến tìm nương chơi hay là để nương ra ngoài chơi với con?”

Hôm nay có ba ca ca chơi với Đại Bảo Bảo nên tạm thời Đại Bảo Bảo không muốn chơi với nương nó, vậy nên không khỏi lắc đầu.

Sở Tu Viễn nói: “Không có chuyện gì thì ra ngoài, ta và nương con vẫn còn chuyện cần nói.”

Ánh mắt của Đại Bảo Bảo dời về phía cha nó: “Nói xấu con à?”

Sở Tu Viễn nghẹn họng, đứng lên định đánh nó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đại Bảo Bảo sợ kinh hồn: “Nương!”

Lâm Hàn giữ cánh tay hắn lại, Sở Tu Viễn trừng mắt với Đại Bảo Bảo một cái rồi mới ngồi lại.

Đại Bảo Bảo thở phào một hơi, thành thực nói: “Nương, con khát.” Sau đó cầm lấy chén nước của Lâm Hàn.

Lâm Hàn cản thằng bé lại.

Đại Bảo Bảo lấy làm khó hiểu: “Nương cũng khát ạ?”

Lâm Hàn bưng chén nước của Sở Tu Viễn cho thằng bé: “Nương là nữ nhân, con là tiểu nam tử hán, đồ của con và ta không thể dùng chung, nam nữ có sự khác biệt, thầy dạy của con đã nói với con chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-530.html.]

Đại Bảo Bảo gật đầu: “Nhưng nương là nương ruột của con mà.”

Lâm Hàn sợ thằng bé nảy sinh tâm lý phản nghịch, nên không nghiêm mặt răn dạy cậu mà khẽ cười nói: “Nương ruột cũng không được.”

Đại Bảo Bảo đang định đáp vâng thì nhìn thấy cha nó, bỗng nhiên cậu nhớ đến một chuyện: “Sáng sớm nay cha có dùng bát đựng canh của nương.”

Lâm Hàn: “Ta và cha của con là phu thê, phu thê như một, không phân biệt đồ riêng. Ví như Mộc ca của con và tẩu tẩu của con, hai người như thế mới có đời sau. Đại Bảo Bảo, nương nói như thế con có thể hiểu được không?”

Đại Bảo Bảo đã chín tuổi rồi, đương nhiên có thể hiểu. Nhưng cậu khó mà tin nổi, nên không khỏi lầm bẩm: “Tại sao lại là cha ạ?”

Sở Tu Viễn lại muốn đánh thằng bé nghịch ngợm này: “Không có ta thì lấy đâu ra con?”

Đại Bảo Bảo buột miệng đáp: “Con đâu phải do cha sinh.”

Sở Tu Viễn tức điên.

Lâm Hàn không đợi Sở Tu Viễn phát hỏa, hỏi Đại Bảo Bảo trước: “Vậy tại con con giống cha con?”

Đại Bảo Bảo ra sức suy nghĩ nhưng nghĩ không ra: “Con cũng không biết.”

Lâm Hàn: “Tuy con không phải là do cha con sinh ra, nhưng dòng m.á.u đang chảy trên người con giống với cha con. Cha và nương không thể thiếu ai được.” Không đợi cậu mở miệng, nàng nói: “Uống nhanh đi. Đại ca, nhị ca con và Thái tử có khát không?”

Đại Bảo Bảo trút một ngụm nước đầy, ợ lên một cái đáp: “Con không biết ạ.” Rồi trả cái chén lại cho Lâm Hàn: “Nương ơi, con đi chơi đây.”

Lâm Hàn khe khẽ gật đầu, rồi sai nha hoàn mang một ấm nước sôi đến.

Sở Mộc không khỏi liếc một cái về hướng thằng bé mất dạng, rồi hỏi: “Sao lần này dễ đi thế nhỉ?”

Sở Tu Viễn đáp: “Có người chơi với nó. Bình thường lúc này Đại Bảo đang đọc hồ sơ, Nhị Bảo viết sách dạy nấu ăn hoặc luyện đàn, không có ai để ý đến nó, nên chỉ có thể bám lấy thẩm thẩm ngươi như cái đuôi nhỏ.”

Sở Mộc nhớ lại những ngày tháng hắn vẫn còn ở trong phủ một phen, quả đúng là Đại Bảo Bảo rất ít khi bám lấy thẩm thẩm hắn, không phải nói luôn mồm không dứt với hắn thì tức là tìm Sở Dương và Sở Ngọc chơi.

Khi ấy Sở Dương vẫn chưa mê đắm tra án, Sở Ngọc cũng chưa mê mỹ thực. Sau đó nhớ đến khi Đại Bảo Bảo ba bốn tuổi, không những dính người mà còn cực kỳ thích khóc nhè, Sở Mộc lại không kiềm lỏng nổi mà rầu rĩ, bất giác vô tình thở dài một hơi.

Sở Tu Viễn lấy làm khó hiểu, hỏi: “Ngươi lại làm sao thế?”

Sở Mộc: “Bỗng dưng ta phát hiện con trẻ rất dễ thay đổi, cũng rất khó nuôi. Thúc phụ nói coi Phinh Đình có thể…”

Lâm Hàn cắt ngang lời hắn: “Đầu tiên là thê tử ngươi vẫn chưa có chửa, điều thứ hai chưa chắc đã là con trai. Có khả năng là có gái trước rồi mới có trai, thành ra vừa đẹp.”

Sở Tu Viễn gật đầu: “Thẩm thẩm của ngươi nói đúng. Nếu như nó ngoan ngoãn giống như Thái tử, ngươi nghĩ nhiều cũng đều là công dã tràng cả thôi.”

Loading...