Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 524
Cập nhật lúc: 2024-11-06 05:53:05
Lượt xem: 19
Lâm Hàn ngửi thấy một mùi chua nồng nặc, y hệt cái bình giấm chua của nhà ai đánh đổ vậy.
Phát hiện Sở Tu Viễn mím chặt môi, ắt hẳn Lâm Hàn dám nói không thì hắn sẽ có ý đòi so kè với nàng, nàng lập tức biết là bình giấm chua của nhà nàng đổ rồi.
Lâm Hàn vừa bực vừa buồn cười: “Lòng dạ của chàng không xứng với tước vị của chàng.”
Sở Tu Viễn không những không tức giận mà còn gật đầu tán đồng: “Đúng thế. Lòng dạ ta rất nhỏ, kẻ khác nhìn phu nhân ta nhiều hơn một cái liếc mắt là ta cũng không chịu nổi, thế nên đừng thay xiêm y nữa, đi thôi.”
Lâm Hàn há miệng định phản bác nhưng tay lại bị Sở Tu Viễn nắm lấy.
Lâm Hàn dùng lực trên tay, Sở Tu Viễn ăn đau nên không thể không dừng lại.
Sở Tu Viễn hít sâu một hơi rồi lại từ từ thở ra, làm dịu cơn đau, rồi nhìn Lâm Hàn hỏi: “Nàng hy vọng cô nương nhà người ta tìm đến nhà ư?”
Lâm Hàn hỏi ngược lại: “Thật sự coi phu nhân chàng là cái thứ vàng trắng, người người đều yêu thích à?”
Sở Tu Viễn há miệng đáp: “Ta, ta cảm thấy nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.”
Lâm Hàn: “Nữ nhân quan sát ta thì chàng không vui, còn nam nhân nhìn ta chằm chằm thì chàng vui hả?”
Câu hỏi này khó mà trả lời.
Sở Tu Viễn trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Có ta ở bên cạnh nàng, nam nhân chỉ dám nhìn chứ không dám tiến tới. Nhưng nếu nàng mặc nam trang, nữ nhân tiến tới ta khó mà ngăn cản được.”
Lâm Hàn: “Có thể được.”
Sở Tu Viễn cứ tưởng hắn không nghe rõ: “Nàng nói có thể?”
Lâm Hàn gật đầu: “Chàng cứ nắm tay ta như bây giờ, ta dám thề với trời…”
Sở Tu Viễn hiểu ý của nàng, không khỏi cắt ngang lời nàng: “Cả nam lẫn nữ đều không dám tiến tới nhưng chưa tới một ngày toàn bộ người trong kinh sư Trường An đều sẽ biết ở chợ Tây có hai người đồng tính nam.”
Lâm Hàn: “Bọn họ không biết danh tính của ta và chàng là ai, càng sẽ không tìm đến nhà.”
Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng: “Không ai quen biết nàng, không có nghĩa là không ai quen biết ta.”
Lâm Hàn suy nghĩ: “Vậy thì người đi qua chỉ biết là ta… phu quân thích đấng mày râu chứ không thích hồng nhan, lại chẳng phải chàng, chàng vẫn không vui ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-524.html.]
Sở Tu Viễn không dám tin, vậy mà nàng lại có thể tốt ra lời này, tức khắc bực bội bật cười: “Phu nhân, nàng có còn tim không hả?”
Thái giám Đông cung đang đứng dưới mái hiên chờ Thái tử quay về không nhịn được nói: “Đại tướng quân, phu nhân, hai vị còn không đi ư Thái tử sắp quay về rồi.”
Lâm Hàn không khỏi nhìn gã một cái, nhận ra hắn nói cái gì bèn vội ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên sắc trời đã không còn sớm sắp giờ Ngọ rồi.
Lâm Hàn quay sang nhìn Sở Tu Viễn, sắc mặt không tốt.
Sở Tu Viễn buông tay nàng ra, đổi sang ôm bả vai nàng: “Mấy đứa trẻ con kia chắc chắn sẽ mua ít kẹo hình vừa đi vừa ăn, quay về có lẽ cũng không đói nữa. Bữa trưa hoãn lại nửa giờ, đủ để ta và nàng dạo hai vòng chợ Tây.”
Lâm Hàn: “Nơi này đâu gần chợ Tây.”
Sở Tu Viễn: “Cưỡi ngựa.”
Lâm Hàn rất đỗi bất ngờ: “Không phải không cho ta mặc nam trang à?”
Đương nhiên là Sở Tu Viễn không muốn, nhưng phu nhân hắn ở lì trong phủ chăm sóc con cái cả ngày, hiếm khi đồng ý ra ngoài với hắn một lần, trong lòng Sở Tu Viễn hi vọng phu nhân của hắn vui vẻ ra ngoài, rồi vui sướng quay về.
Sở Tu Viễn bèn đáp: “Là ta lo y phục của ta nàng mặc không vừa người thôi.”
Lâm Hàn trừng mắt một cái với hắn rồi đẩy tay hắn ra quay về phòng thay y phục.
Khi trước theo Sở Tu Viễn xuất chinh, Lâm Hàn có sai nha hoàn làm mấy bộ nam trang cho nàng. Nhưng những bộ y phục đó đã một hai năm không có cơ hội mặc, bèn ép vào bên trong rương y phục, bây giờ lấy ra chắc chắn sẽ có đôi chút mùi lạ. Thế nên Lâm Hàn mới nói là muốn mặc đồ của Sở Tu Viễn.
Đóng cửa phòng ngủ lại, mở rương y phục ra, Lâm Hàn nghĩ đến chiếc áo bào màu xanh lam trên người Sở Tu Viễn, bèn lấy ra một chiếc áo bào màu xanh lam nhạt rồi thay vào, sau đó quấn tóc lại rồi dùng trâm tóc của Sở Tu Viễn cố định rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Sở Tu Viễn quan sát nàng một lượt, không khỏi bật cười.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn không biết nguyên do: “Cười cái gì?”
Ánh mắt Sở Tu Viễn lướt xuống dưới.
Lâm Hàn cúi đầu nhìn theo, trên chân vẫn còn đang đi một đôi giày thêu màu vàng nhạt, nàng vội vàng quay lại đổi sang một đôi giày màu đen tuyền, sau đó lại đi đến phòng của con trai nàng tìm một chiếc hà bao màu trắng, cho hai xâu tiền đồng vào trong đó, rồi nói với Sở Tu Viễn: “Đi thôi.”
Sở Tu Viễn sải bước đi đến, liếc nhìn chiếc hà bao, ước chừng bên trong chỉ có hai mươi đồng tiền đồng: “Chỉ mang theo chút ít như thế sao?”
Lâm Hàn: “Đâu phải chúng ta đi mua sắm.”