Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 516
Cập nhật lúc: 2024-11-06 05:52:52
Lượt xem: 23
Lâm Hàn vui vẻ, cũng đã rõ mọi chuyện: “Các con cao lên, giường các con ngắn lại, Đại tướng quân nhà ta lo các con ngủ không thoải mái.”
Đại Bảo Bảo quay đầu nhìn cha nó: “Mẫu thân không tìm lý do giúp cha. Cha chắc chắn là không vừa mắt bọn con. Nếu không phải mẫu thân nói bọn con lớn lên giống cha thì bọn con thật hoài nghi cả đám được cha nhặt ven đường.”
Sở Ngọc từ nhà xí đi ra nghe như vậy, cũng hùa theo: “Con cũng nghi ngờ đó. Nào có cha ai cả ngày cứ muốn đuổi nhi tử đi.” Lại đến bên cạnh cửa sổ, liếc mắt nhìn vào trong, thấy cha nó cười như không cười, tức khắc không dám nhiều lời, chỉ kêu Sở Dương đi rửa mặt.
Lâm Hàn lôi Đại Bảo Bảo đi, cũng không nhắc lại việc này.
Cuối tháng bảy, thời tiết chuyển lạnh, tổ ong đã được mua về, rất nhiều ong mật đặt trong thùng nuôi ong ở hậu viện, số đệm chăn Lâm Hàn sai nha hoàn làm cũng đã xong.
Tổng cộng sáu chiếc chăn tơ tằm, mỗi cái đều dài một trượng, rộng một trượng.
Ba hài tử sáu nha hoàn, Tử Diệp là người ít nói nhất trong số đó. Mà vào hôm chăn tơ tằm làm xong, Tử Diệp cũng không nhịn được hỏi Lâm Hàn: “Phu nhân, làm đệm chăn to như vậy để làm gì? Mặc dù ngài cùng Đại tướng quân dùng chung một cái thì cũng chỉ cần may tám thước là được mà.”
Đệm chăn thời này thường có kích cỡ khoảng bốn thước.
Kích cỡ một trượng này thật sự đã dọa sợ đám nha hoàn trong phủ.
Lâm Hàn cũng không trách nàng ấy hỏi như vậy: “Cùng ta đến phía tây nào.”
Lâm Hàn đưa bọn họ đến phòng Sở Dương, sai nha hoàn trải đệm chăn lên giường, còn lại bốn cái lần lượt được đặt trong phòng Sở Ngọc cùng Đại Bảo Bảo.
Giờ Thân hai khắc, Lâm Hàn đến thư phòng gọi ba hài tử ra ngoài, dẫn bọn nó tới viện của Sở Dương.
Ba hài tử vừa tới cửa đã nhìn nhau muốn bỏ chạy.
Lâm Hàn đã đoán được chuyện này, xoay người vừa lúc nhìn thấy ba hài tử đang âm thầm lui về phía sau, tức khắc vui vẻ: “Không muốn cùng ta vào trong xem có thứ gì sao?”
Ba hài tử không muốn, tiếc là lòng hiếu kỳ nặng hơn tuổi tác, cho nên đã bị nương bọn nó lừa vào trong.
Vừa vào phòng, Lâm Hàn kêu ba hài tử cởi giày trèo lên giường.
Đại Bảo Bảo ôm lấy eo Lâm Hàn: “Mẫu thân, ngài không được hư giống cha.”
Lâm Hàn: “Năm nay không dọn.”
Đại Bảo Bảo buông tay, ngay sau đó vươn ngón út: “Ngoéo tay, một trăm năm không được thay đổi. Ai thay đổi sẽ thành chó con!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn ngoéo tay với nó, Đại Bảo Bảo cởi ra giày nhảy lên giường.
Sở Dương hỏi mẫu thân nó: “Hài nhi cũng lên sao?”
Lâm Hàn gật đầu.
Sở Ngọc cũng theo ca ca nó trèo lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-516.html.]
Lâm Hàn kéo chiếc chăn đang được gấp đôi trên giường ra, đắp lên người huynh đệ bọn nó: “Nương đã nói dù ba đứa con ngủ cùng nhau thì cái giường này vẫn đủ, không lừa các con đúng không.”
Sở Ngọc kéo đệm chăn, lại dùng chân đo một chút, cả kinh mở to hai mắt: “Rộng như vậy?”
Đại Bảo Bảo nằm trong cùng, kéo đệm chăn trên người nó ra, phát hiện nhị ca của nó bên kia cũng đang đắp chung một cái này, chuyển hướng nhìn Lâm Hàn: “Ba người các con dùng một cái vẫn đủ sao?”
Lâm Hàn lại gật đầu: “Muốn nằm xuống xem thử không?”
Mấy hài tử chưa bao giờ nhìn thấy đệm chăn lớn như thế, nhìn nhau, đồng thời nằm xuống.
Sau khi nằm xuống bọn nó mới phát hiện, bên chỗ Đại Bảo Bảo còn chỗ trống, bên chỗ Sở Ngọc có một khe hở cỡ một thước, cho nên giường của bọn nó chắc rộng khoảng một trượng.
Ba huynh đệ cúi đầu nhìn đệm chăn đang đắp trên người mình, hình như là một mảng nguyên.
Ba tiểu tử đồng loạt nhìn về phía Lâm Hàn.
Sở Ngọc nằm ngoài bìa mở miệng hỏi: “Lúc nương làm giường cho bọn con đã nghỉ tới phải làm thêm đệm chăn to như vậy sao?”
Lâm Hàn vui vẻ: “Sao lại không nghĩ tới, cũng đâu thể để các con ngủ trên ván giường chứ.” Dừng một chút: “Ba huynh đệ các con đều có sân viện riêng rồi, có thể bố trí theo sở thích của mình. Nếu ở phòng mình chán thì có thể sang phòng khác ở vài ngày, thoải mái hơn việc ba đứa con ở chung một phòng nha.”
Đại Bảo Bảo ngồi dậy: “Trời lạnh lắm, rúc vào phòng sẽ ấm hơn.”
Lâm Hàn: “Ngủ chung với đại ca nhị ca không ấm sao?”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Ngủ cùng bọn họ con sẽ không xoay người được, gió sẽ thổi luồn qua cổ con, con không muốn ngủ cùng bọn họ.”
Lâm Hàn: “Buổi tối có thể cùng chơi với nhau, chơi mệt thì trực tiếp nằm xuống, cũng không muốn?”
Đại Bảo Bảo do dự.
Sở Ngọc rất muốn gật đầu nhưng ba huynh đệ bọn nó đã bàn bạc xong, muốn dọn thì cùng nhau dọn, nếu không dọn thì tất cả đều không dọn, lập tức đưa mắt ra hiệu với Sở Dương, huynh nghĩ thế nào.
Sở Dương không muốn ở một mình lẻ loi: “Nương nói năm nay không cần dọn.”
Sở Ngọc: “Sang năm thì sao?”
Đại Bảo Bảo nói tiếp: “Chuyện năm sau để năm sau nói. Có lẽ sang năm mẫu thân sẽ không bỏ được chúng ta đâu.”
Sở Dương lắc đầu: “Có cha ở đó, mẫu thân bỏ được nha.”
Lâm Hàn không nhịn được cười.
Đại Bảo Bảo thấy nàng cười, nghĩ rằng đại ca nó nói đúng rồi: “Lần sau bệ hạ tới đây, ta sẽ nói với bệ hạ cha lại muốn tới biên quan rồi.”
Sở Tu Viễn trở về không thấy Lâm Hàn, hỏi nha hoàn thì mới biết Lâm Hàn ở bên này, vừa tìm tới nơi lại nghe được một câu như thế, lập tức muốn tẩn tên nhóc này một trận: “Thật là nhi tử ngoan của cha.” Âm thanh vừa dứt, căn phòng trở nên yên lặng, Sở Tu Viễn bước vào.
Ba hài tử không hẹn mà cùng kéo chăn trùm lên đầu.