Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 503
Cập nhật lúc: 2024-11-06 05:52:31
Lượt xem: 21
Lâm Hàn và Sở Tu Viễn đưa mắt nhìn nhau, cười không thành tiếng.
Đại Bảo Bảo quẫn bách, thẹn thùng nói: “Con không biết làm thần tiên lại phiền toái như vậy.”
Sở Tu Viễn: “Ta và nương con có quở trách con không? Không có. Con mau ăn anh đào đi, ăn xong rồi đi ăn cơm.” Sau đó lại Lâm Hàn trưa nay ăn gì.
Trong phủ có ba hài tử, không thể thiếu cá và gà, giá đậu và rau xanh cũng phải có, hôm nay Lâm Hàn tuy chưa đến nhà bếp nhưng cũng đoán được một ít: “Gà thái hạt lựu xào cay, cá hấp hoặc sườn hấp, giá xào, đậu phụ luộc hoặc đậu phụ chiên.” Nàng quay sang hỏi Sở Tu Viễn: “Chàng muốn ăn món gì?”
Một ngày ba bữa ăn sẽ không có món nào trùng lặp, Lâm Hàn đột nhiên hỏi như vậy, Sở Tu Viễn nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào, suýt nữa buột miệng thốt ra hai chữ “tùy ý”. Cũng may Sở Tu Viễn phản ứng nhanh, nuốt lại hai chữ này: “Bánh gạo, hoặc là bánh hành áp chảo.”
Đại Bảo Bảo nghe thấy hai chữ “bánh gạo”, lập tức quên mất sự quẫn bách vừa nãy: “Con muốn ăn bánh gạo xào cua. Nương, mùa hè rồi, có thể ăn cua không?”
Lâm Hàn nghĩ tới khoảng thời gian cua được bán ra thị trường vào năm trước: “Nửa tháng nữa.”
Tiểu hài tử cả kinh “a” một tiếng: “Còn lâu vậy sao.”
Lâm Hàn gật đầu: “Mỹ vị cần thời gian mà. Nếu con hứa không nghịch ngợm, đợi hết hè, thời tiết chuyển lạnh, mỗi ngày ta đều làm bánh gạo xào cua cho con.”
Đại Bảo Bảo vội hỏi: “Mười lăm tháng tám sao? Cua lúc đó là mập nhất. Có thể mua nhiều một chút không? Con lại lớn thêm một tuổi, lượng cơm ăn cũng nhiều hơn rồi.”
“Đệ không sợ biến thành heo con sao.”
Âm thanh cợt nhả từ ngoài cửa vọng vào, Đại Bảo Bảo quay đầu nhìn, quả nhiên chính là người nó “chán ghét nhất” —— đường ca nhà nó, Tái Bắc hầu Sở Mộc.
Đại Bảo Bảo tức giận hỏi: “Huynh tới làm gì?”
Sở Mộc không để ý đến nó, chỉ kéo ghế ngồi đối diện Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn đánh giá hắn một phen: “Có việc gì?”
Sở Mộc không vui: “Không có việc gì thì không được tới sao?”
Sở Tu Viễn: “Trưa trời trưa trật còn không về nhà dùng cơm với lão bà nhà ngươi mà chạy sang bên này sao? Nói không có việc gì, chính ngươi có tin được không.”
Sở Mộc không tin, hắn thật sự có việc.
Nửa canh giờ trước, Sở Mộc từ trong cung về nhà đã quen thói đi tới phủ của Sở Tu Viễn. Lúc tới cửa lại nghĩ tới lời thẩm thẩm từng nói, về sau việc gì thì đừng qua đây, về nhà với lão bà đi.
Sở Mộc rất nghe lời quay đầu về nhà.
Nhưng mà về nhà nhìn thấy lão bà nhà mình, Sở Mộc thật không biết phải nói chuyện gì với nàng ấy.
Chuyện triều đình sao, nàng ấy không hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-503.html.]
Chuyện trên phố hả, Sở Mộc không biết nhiều.
Chuyện vui chốn khuê phòng à, tiểu hầu gia còn non và xanh đây ngượng ngùng nha.
Uống với lão bà hai ly trà, ăn một mâm anh đào, Sở Mộc đã ngồi không yên, thừa dịp đi vệ sinh chạy sang bên này, nửa thật nửa giả nói với Sở Tu Viễn: “Là có chút việc.” Sờ mũi: “Trưa nay bọn ta không biết ăn gì, có thể nào ——”
Sở Tu Viễn cắt ngang lời hắn: “Không thể!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Mộc nghẹn họng: “Ta còn chưa nói xong.” Trừng mắt nhìn hắn: “Ngài biết ta muốn nói gì sao?”
Sở Tu Viễn: “Đưa lão bà nhà ngươi qua đây ăn cơm? Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Sở Mộc nhìn Lâm Hàn: “Thẩm thẩm, một bữa một quan tiền?”
Sở Tu Viễn vội nói: “Phu nhân, nàng dám gật đầu, ta —— ta ——”
Lâm Hàn cười tủm tỉm nhìn hắn: “Ta cái gì? Cho ta ngủ thư phòng sao? Ta đồng ý chưa, chàng gấp cái gì.”
Sở Ngọc mở miệng: “Ý là nương không đồng ý sao?”
Lâm Hàn tức cười: “Ta yêu bạc như vậy sao?”
Đại Bảo Bảo dùng sức gật đầu: “Có!”
Lâm Hàn giơ tay: “Lặp lại lần nữa.”
Đại Bảo Bảo đảo mắt: “Không nói cũng được, mười lăm tháng tám, nương phải làm bánh gạo xào cua cho con, còn phải hấp cho con, hấp cho con mười con cua.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều quay sang nhìn nó.
Đại Bảo Bảo bị nhìn đến mức hãi hùng khiếp vía, lắp bắp: “Người —— các người, muốn muốn làm gì?”
Lâm Hàn mở miệng nói: “Không sợ ăn tới mỏi răng sao.”
Đại Bảo Bảo lắc lắc đầu: “Không sợ. Để Lục Hà lột cho con.”
Lâm Hàn nói gì đó nhưng lại chú ý thấy Sở Mộc còn chờ nàng hồi đáp: “Sở Mộc, chuyện gì cũng được, chỉ có việc này là không được.”
Sở Mộc không rõ: “Vì sao chứ? Chỉ là thêm hai cái chén thôi mà. Thẩm thẩm, ngài không biết, trung đường bên chỗ ta cũng to như bên này, nhưng chỉ có hai người bọn ta dùng cơm, ngày nào cũng an an tĩnh tĩnh, răng trên răng dưới va vào nhau còn nghe được mà, vô cùng thê lương đó. Thẩm thẩm, để bọn ta ăn cùng đi mà. Một quan không được thì có thể thương lượng thành hai quan mà.”
Sở Tu Viễn: “Đây không phải là chuyện tiền tài.”
Sở Mộc nhìn thúc thúc nhà hắn: “Đó là chuyện của ngài.”
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Đừng càn quấy.”