Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 495
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:39:35
Lượt xem: 22
Lâm Hàn bị nghẹn không thể nói nên lời, nhìn Sở Tu Viễn nháy mắt.
Sở Tu Viễn nói với Sở Mộc: “Nếu chỉ để giữ nhà thì cưới thê chi cho phiền phức vậy, mời quản gia là được.” Không đợi Sở Mộc trả lời, nói với Lâm Hàn: “Phu nhân, ngày mai cho người mời bà mối tới Tôn gia, nói Sở Mộc muốn ——”
“Không có!” Sở Mộc cuống quýt nói.
Sở Tu Viễn cố ý hỏi: “Không phải để trông nhà cho ngươi sao?”
Tiểu hầu gia lập tức đỏ mặt, giống như những trái anh đào trong viện.
Sở Tu Viễn bất đắc dĩ lắc đầu: “Mấy lời như vậy không được để cô nương Tôn gia nghe thấy. Bằng không bị nàng ấy đuổi ra khỏi cửa, đừng trách Đại Bảo Bảo cười nhạo ngươi.”
Đại Bảo Bảo đang nghiêm túc luyện kiếm đột nhiên dừng lại, lớn tiếng nói: “Con không cười nhạo huynh ấy.”
Sở Mộc đắc ý cười.
Sở Tu Viễn nhìn Đại Bảo Bảo chép miệng.
Sở Mộc không rõ nguyên do, nó lại làm sao vậy.
Đại Bảo Bảo nhếch miệng cười nói: “Con muốn nói cho Thái tử, bọn con cùng nhau chế nhạo huynh ấy.”
Vẻ tươi cười trên mặt Sở Mộc cứng lại, giơ bảo kiếm giả vờ muốn chém nó.
Tiểu hài tử cuống quýt trốn sau lưng mẫu thân.
Lâm Hàn lôi nó ra, lại nói với Sở Mộc: “Lát nữa dọn đồ của ngươi về nhà bên cạnh đi, sau này nếu không có việc gì thì không cho ở lại đây nữa.”
Sở Mộc không vui: “Ta còn chưa thành thân đâu.”
Lâm Hàn: “Hôm nay là ngày mấy?”
Đại Bảo Bảo mở miệng nói: “Mười tám tháng tư, ba ngày nữa là Mộc ca phải thành thân rồi.”
Sở Mộc không nhịn được trừng mắt liếc nó: “Biết nhiều nhỉ!”
Đại Bảo Bảo ỷ vào chuyện có mẫu thân che chở, nghiêng đầu nói: “Không nhiều lắm, chỉ nhiều hơn huynh một chút thôi.”
Sở Mộc lại muốn chém nó.
Lâm Hàn không đợi Sở Mộc ra tay đã túm Đại Bảo Bảo về nội viện, cho nó rửa mặt thay y phục
“Trên người con không có mồ hôi.” Đại Bảo Bảo nói chuyện, theo Lâm Hàn đến chính viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-495.html.]
Lâm Hàn sờ lên trán nó, rồi đưa tay tới trước mặt nó, nhìn những giọt lóng lánh rồi hỏi: “Đây là cái gì?”
Đại Bảo Bảo nghĩ ngợi: “Là trán con hay ra mồ hôi.”
Tiểu hài tử lớn thêm một tuổi, miệng lưỡi càng ngày càng lợi hại, Lâm Hàn dứt khoát từ bỏ chuyện giảng đạo lý với nó, cười tủm tỉm hỏi: “Có muốn ra ngoài chơi không?”
Tiểu hài tử đang muốn gật đầu, lời nói đến bên miệng lại chuyển thành: “Lục Hà, múc nước, ta muốn tắm rửa.”
Lâm Hàn cười khẽ, tên nhóc thối, ta còn trị không được con sao!
Cơm nước xong xuôi, Đại Bảo Bảo lập tức ồn ào: “Mẫu thân, nhanh lên, không đi thì trời lại nóng lên bây giờ.” Lâm Hàn không để ý đến nó, nhìn nha hoàn và gia đinh dọn đồ của Sở Mộc sang Hầu phủ cách vách rồi mới dắt ba hài tử ra ngoài.
Giữa trưa quay về dùng cơm xong, ba hài tử đi ngủ trưa, Lâm Hàn cùng nô bộc sang Hầu phủ cách vách. Kiểm tra trước sau trong ngoài hai lượt thấy không còn vấn đề gì nữa, Lâm Hàn mới trở về phủ Đại tướng quân.
Về nhà nghỉ ba ngày, cũng tới ngày hai mươi hai tháng tư.
Lâm Hàn vốn tưởng rằng ngày Sở Mộc thành thân nàng và Sở Tu Viễn sẽ vội đến chân không chạm đất, nhưng mà trong cung đã phái một người lo chuyện lễ nghi qua đó, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn lại trở thành hai người nhàn hạ nhất.
Giờ Dậu canh ba, sau khi tiễn hai vị đế hậu, Lâm Hàn mới sắp xếp của hồi môn của Tôn gia, lúc trở về phủ Đại tướng quân bên cạnh vẫn cảm thấy bản thân đang nằm mơ: “Vậy là Sở Mộc đã thành thân à.”
Sở Tu Viễn vui vẻ: “Không thì sao?”
Lâm Hàn: “Ta vẫn luôn cho rằng sẽ phải gióng trống khua chiêng, lung tung lộn xộn, không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy, người đã được đưa vào tân phòng.”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Bá tánh bình thường muốn khoản đãi thân hữu, muốn chiêu đãi quê nhà, còn phải hầu hạ nhà mẹ đẻ của tân nương, xác thật lung tung rối loạn, bận rộn không ngừng. Nhưng chúng ta không cần như vậy. Có bệ hạ và Hoàng Hậu ở đây, ai dám gây chuyện.”
Lâm Hàn: “Ta có nghĩ tới chuyện Sở Mộc sẽ thành thân rất nhanh. Nhưng làm một người đứng xem, không nghĩ tới lại nhanh như vậy, nháy mắt đã hết một ngày.
Sở Tu Viễn lắc lắc đầu: “Còn chưa hết.”
Lâm Hàn hỏi: “Còn có lễ tiết gì nữa?”
Sở Tu Viễn: “Nàng và ta còn chưa dùng cơm.”
Lâm Hàn sửng sốt chớp mắt, lại dùng tay gõ hắn: “Làm ta sợ vui lắm sao?”
Chơi vui nha.
Nhưng mà Đại tướng quân không dám nói.
Sở Tu Viễn chỉ nói: “Sai nhà bếp làm hai chén mì nhé?”
Lâm Hàn: “Đại Bảo, Nhị Bảo và Bảo Bảo thì sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn nhìn sang cách vách: “Ở bên đó ăn no từ lâu rồi.”