Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 466
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:38:46
Lượt xem: 27
Từ khi khai quốc tới nay chỉ có hài tử được kế thừa tước vị, chưa bao giờ có hài tử được phong, thế cho nên không riêng gì Sở Tu Viễn lầm tưởng ba ngàn hộ kia là của hắn, quan lại trong triều trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Sau khi Sở Tu Viễn bước ra khỏi hàng, văn thần võ tướng mới giống như Sở Tu Viễn ý thức được không phải là Sở Tu Viễn có thêm ba ngàn, mà là ba ngàn hộ ba hầu, nhất thời càng khiếp sợ. Nào còn nhớ mình muốn tấu bẩm cái gì a.
Bách quan theo bản năng nói: “Thần cung tiễn bệ hạ!” Sau đó không hẹn mà cùng quay về phía Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn cười khổ: “Chư vị có việc ngày khác lại nói. Ta vẫn còn việc, đi trước một bước.”
“Gấp cái gì, Đại tướng quân.” Tân nhiệm Đình úy cản đường Sở Tu Viễn: “Đại tướng quân, Tái Bắc hầu mấy ngày nay đi tới chỗ xa nhất chính là vườn Phù Dung, tại sao bệ hạ lại thưởng ngàn lượng hoàng kim cho Tái Bắc hầu thế?”
Sở Mộc: “Bệ hạ biết sang năm ta thành thân cần tiền gấp, tùy tiện kéo lý do thưởng cho ta mà thôi.”
Đình úy quay về phía Thái Thường: “Lục Thái Thường, ngài không phúc hậu rồi.”
Lục Thái Thường cũng rất muốn biết vì sao lại thưởng cho Sở Mộc, liền không sốt ruột rời đi, càng không nghĩ tới có liên quan với hắn: “Ta sao lại không phúc hậu?”
“Theo ta được biết, Tái Bắc hầu ngoại trừ bổng lộc thì còn có thực ấp, nói một câu gia tài bạc triệu cũng xứng đáng. Thế mà hắn cũng không cưới nổi nữ nhi của ngài, cần bệ hạ giúp đỡ, ngài đây vẫn là gả nữ nhi sao?” Đình úy không đợi hắn mở miệng: “Ngài muốn nhiều sính lễ như vậy, lại tính xuất ra bao nhiêu của hồi môn?”
Lục Thái Thường: “Ta, ta…”
Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Tôn đại nhân muốn hỏi cái gì cứ nói trực tiếp là được, không cần kéo Lục đại nhân vào.”
Đình úy không dám đối địch với Sở Tu Viễn, lớn mật ngăn hắn lại, thật sự là bởi vì bị tin tức hôm qua nghe được tra tấn thảm rồi. Nếu không biết rõ ràng thì đêm nay hắn còn ngủ không được.
“Nghe tiểu tử nhà hàng xóm ta nói, vị 'Tái Bắc Hầu' thay tiểu Hầu gia xuất chinh kia không phải người bên ngoài, chính là phu nhân nhà ngươi.” Đình úy vừa nói ra lời này, cả phòng xôn xao, nhiều người đều lộ ra biểu tình khó có thể tin nổi.
Đình úy đoán được điểm này, cũng không ngoài ý muốn, tiếp tục hỏi: “Ngài đem lão bà của mình huấn luyện thành tướng quân, lần này xuất chinh còn lập được công lớn, triều ta không có nữ tướng quân, bệ hạ không tiện thưởng nàng, dứt khoát phong lệnh lang làm hầu?”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-466.html.]
Sở Tu Viễn biết việc này không giấu được, cũng không nghĩ tới truyền ra nhanh như vậy: “Phải thì thế nào, không phải thì thế nào?”
“Phu nhân ngài đều có thể trở thành tướng quân, có phải ngài còn muốn đem lệnh lang cùng với toàn bộ nô bộc trong nhà huấn luyện thành tướng quân không?” Tướng quân cả triều đều xuất thân từ Sở gia, Đình úy tưởng tượng một chút liền nhịn không được run rẩy —— phàm nhân bọn họ còn sống như thế nào a.
Sở Tu Viễn nhịn không được bật cười: “Ngài suy nghĩ nhiều rồi. Mấy hài tử nhà ta chỉ có một chút ý nghĩ nho nhỏ thôi. Lão đại khó khăn lắm mới có thể suy nghĩ sau này làm cái gì.” Nói xong, dừng một chút: “Về sau chỉ sợ còn phải phiền Tôn đại nhân gánh vác nhiều hơn.”
Đình Úy không khỏi chớp chớp mắt: “Ta?”
Sao lại dính đến hắn nữa vậy?
Sở Tu Viễn gật đầu: “Thằng nhóc kia nhà ta đối với việc xử án cảm thấy hứng thú. Phủ Đình úy hẳn là có ghi chép, hồ sơ từng cho người bên ngoài mượn, chính là ta giúp hài tử kia mượn xem.”
“Không phải ngài xem sao?” Lúc Tôn đại nhân mới nhậm chức, khi kiểm tra hồ sơ đã nhìn thấy hồ sơ cho mượn, hắn vẫn cho rằng Hoàng đế bệ hạ nhờ tay Sở Tu Viễn kiểm tra chuyện phủ Đình úy.
Sở Tu Viễn khẽ lắc đầu: “Võ công của phu nhân cũng không phải ta dạy. Chư vị chắc hẳn đều biết, trước khi ta cùng phu nhân thành thân, phu nhân vẫn sinh hoạt ở huyện Phượng Tường. Võ công của phu nhân học ở huyện Phượng Tường trong mấy năm đó.”
Quan viên sinh ra và lớn lên ở kinh thành biết rất rõ ràng Lâm Trường Quân chỉ có hai nữ nhi, vả lại không có tên là Lâm Hàn. Người nảy sinh tò mò lại có nhân thủ đã từng phái người điều tra chuyện này, bởi vậy khi Sở Tu Viễn vừa nói ra lời này, thật đúng là không ai lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sở Tu Viễn, liền không nhiều lời nữa, trực tiếp hỏi: “Tôn đại nhân còn có chuyện gì khác không?”
“Tôn mỗ vô tri, khiến cho Đại tướng quân chê cười.” Đình úy chắp tay nói.
Sở Tu Viễn cười cười: “Người không biết không có tội. Nhưng mà chuyện hôm nay kính mong chư vị giữ kín giúp ta.” Sau đó liền cùng Sở Mộc trở về phủ Đại tướng quân.
Tuy nhiên, hai thúc chất vừa vào cửa, ban thưởng đã đến.
Lâm Hàn thấy chỉ có hai ngàn lượng hoàng kim, trong đó một ngàn còn phải cho Sở Mộc, dù sao Sở Mộc cũng đã đính hôn, ngày sau bị Lục gia cô nương biết vị thẩm nương không thiếu tiền này nhớ thương tiền của cháu trai, không chừng trong lòng sẽ có suy nghĩ. Lâm Hàn liền nhịn không được bĩu môi: “Bệ hạ thật keo kiệt.”
“Bệ hạ lần này thật không hề keo kiệt.” Sở Tu Viễn nói.