Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 464
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:35:38
Lượt xem: 21
Sở Dương xắn tay áo lên: “Hôm nay ta sẽ cho đệ xem một chút ——”
Lâm Hàn: “Chờ một chút!”
Sở Dương quay sang phía nàng: “Nương muốn giúp Đại Bảo Bảo à?”
Đại Bảo Bảo lập tức nói: “Đệ mới không cần nương giúp.”
Lâm Hàn buồn cười: “Ta chẳng giúp ai hết. Ta gọi là để nói quy tắc trò chơi cho mấy đứa trước đã. Là chơi năm ván thắng ba, hay là ba ván thắng hai, hay là một ván quyết định thắng thua?”
Hai huynh đệ quên mất điểm này.
Sở Dương nhìn về phía Đại Bảo Bảo: “Đệ nói xem.”
Đại Bảo Bảo suy nghĩ một chút quyết định một ván quyết định thắng thua, phân chia xong sớm rồi được ăn vải thiều sớm.
Sở Dương tin tưởng bản thân mình, thấy nó quyết định lập tức ra quyền, kéo của Đại Bảo Bảo vừa vươn ra đột biến thành vải —— Sở Dương thua.
Sở Dương chẳng hề bất ngờ một chút nào, chỉ vào Đại Bảo Bảo nói: “Nương, người nhìn thấy rồi chứ.”
Sở Đại Bảo Bảo hừ một tiếng: “Tìm nương cũng vô dụng, cái này gọi là binh bất yếm trá!” Lập tức lấy thanh tiểu đao nạm bảo thạch kia: “Có chơi có chịu, cái này bây giờ là của đệ rồi.”
Sở Dương đưa tay cướp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại Bảo Bảo trốn sau lưng Lâm Hàn.
Sở Dương sợ làm nương nó bị thương nên không dám tiến về phía trước: “Đệ lại đây cho ta!” Chỉ vào Đại Bảo Bảo và nói.
Đại Bảo Bảo hướng về phía nó bày ra mặt quỷ: “Huynh bảo đệ qua đệ liền đi qua à? Đệ không phải là kẻ ngốc.”
“Đệ là kẻ vô lại.” Sở Dương chỉ vào nó: “Có giỏi thì cứ luôn đi theo nương đi, đừng để ta phát hiện đệ đi một mình.”
Đại Bảo Bảo hỏi: “Đi một mình thì đánh đệ à? Đại ca, đệ phải nhắc nhở huynh, sớm muộn gì đệ cũng sẽ lớn lên, hôm nay huynh dám đánh đệ, về sau cũng đừng trách đệ đánh huynh.” Lập tức liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái: “Nương có ngăn cản cũng vô dụng.”
Sở Dương: “Ta——”
Sở Ngọc cắt ngang lời nó: “Đại ca, nương vừa trở về, hai người có thể để cho nương nghỉ ngơi một lát rồi lại náo loạn hay không?”
Sở Dương theo bản năng nhìn Lâm Hàn, Lâm Hàn đang ăn bánh chưng, trong mắt tràn đầy ý cười, hình như cũng không tức giận, Sở Dương ngược lại lại thấy ngượng ngùng: “Nương, có đủ không? Con bảo đầu bếp nấu thêm chút canh nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-464.html.]
Lâm Hàn: “Không cần. Ta ăn hai cái lót bụng thôi, đợi lát nữa ăn cơm chung với mấy đứa.”
Sở Dương ngồi xuống bóc bánh chưng cho nàng.
Đại Bảo Bảo thấy thế, đi qua rót nước cho nương nó.
Sở Ngọc thấy ca ca cùng đệ đệ của nó đã đình chiến, lúc này mới mở miệng nói: “Đại ca, nương vừa rồi nhắc nhở hai người là ba ván thắng hai hay là như thế nào, chính là phòng ngừa thằng nhóc này chơi xấu.” Chỉ về Đại Bảo Bảo: “Nhưng huynh chơi đùa vẫn không qua được nó, thật sự là kỹ xảo không bằng người.”
“Đệ không phải.” Đại Bảo Bảo hét lên.
Sở Ngọc liếc nó một cái: “Nơi này lại không có người ngoài, ai có đức hạnh gì, ai mà không rõ ràng chứ?”
Kiêu ngạo của Đại Bảo Bảo xẹp hẳn xuống, nhỏ giọng thì thầm: “Không có là không có mà.”
Lâm Hàn bóc một cái bánh chưng ra, đặt nửa cái lòng đỏ trứng vịt đến bên miệng nó: “Ăn cùng nương một chút đã.”
Tiểu hài tử rất thích ăn bánh chưng, vừa lúc cũng đói bụng, hơn nữa còn là nương nó tự mình bóc ra, nhất thời lười tranh chấp với nhị ca nó. Nhưng tiểu hài tử cũng không phải là người dễ từ bỏ ý đồ, nhận lấy bánh chưng liền lắc lắc trước mặt nhị ca nó, là nương bóc cho đệ đấy, không cho huynh ăn!”
Sở Ngọc muốn đánh nó: “Nương đã mệt mỏi như vậy còn để nương bóc cho đệ. Đại Bảo Bảo, đệ thật đúng là không biết xấu hổ.”
Đại Bảo Bảo lập tức ngượng ngùng, nhìn bánh chưng rồi lại nhìn nương nó: “Nương ăn đi.” Lại đưa cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn vui vẻ: “Là ca ca con cố ý trêu chọc con đấy. Ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta dùng cơm, sau bữa ăn nương đi ngủ, các con ngủ một lát rồi đi học.”
Đại Bảo Bảo vẫn còn một chút ngượng ngùng.
Lâm Hàn quay về phía Sở Ngọc. Không đợi nàng mở miệng, Sở Ngọc liền nói với Đại Bảo Bảo: “Đùa đệ đấy. Cái gì cũng coi là thật, còn không biết xấu hổ nói rằng mình là bé con thông minh nhất nhà chúng ta.”
Đại Bảo Bảo theo bản năng muốn phản bác, vừa thấy đại ca nó đang cười trộm, trong nháy mắt chỉ muốn đem bánh chưng vỗ vào mặt nhị ca nó —— hai tên xấu xa, chỉ biết bắt nạt đệ.
Nhưng mà, không đợi nó hành động, Sở Ngọc hiểu nó rất rõ lại mở miệng: “Lãng phí lương thực đáng xấu hổ!”
Tiểu hài tử trừng mắt nhìn nó một cái, đem toàn bộ bánh chưng nhét vào miệng: “Huynh mới đáng xấu hổ nhất, ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ!”
Sở Ngọc: “Ta bắt nạt đệ lúc nào? Đệ bắt nạt ta thì có.”
Tiểu hài tử há miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì, bởi vì nó không nghĩ tới nhị ca nó có thể vô lại như vậy: “Nương, nhị ca không nghe lời.”
Lâm Hàn từ tốn nói: “Nương đã nói không chỉ một lần, trước đánh một trận, phân ra thắng bại rồi lại tới tìm ta.”