Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 458
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:35:28
Lượt xem: 19
Đối với những người lính chạy mỗi ngày vài trăm dặm, lượng vận động rất lớn, một ngày có thể không ăn nhưng không thể không uống nước muối, nếu không sẽ bị hư thoát. Vậy nên trong quân chuẩn bị một lượng lớn muối ăn.
Điểm này Sở Tu Viễn rất rõ ràng, không hỏi Lâm Hàn lấy muối từ đâu ra, càng không hỏi hỏa đầu quân sao lại dám dùng muối ướp cá, bởi vì Lâm Hàn có quyền quyết định vật chất của hữu lộ quân của nàng phân phối như thế nào.
Sở Tu Viễn: “Nếu đã có thịt, vậy lại săn thỏ làm cái gì?”
“Đương nhiên là làm cho binh sĩ của chàng ăn.” Lâm Hàn không đợi Sở Tu Viễn mở miệng: “Ngựa Hung Nô tráng kiện, chúng ta đều biết là bởi vì ở bên này cỏ tốt nuôi súc vật màu mỡ. Còn người mạnh là bởi vì cái gì?”
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Nàng muốn nói là nhờ ăn thịt à?”
Lâm Hàn liếc mắt nhìn hắn, Sở Tu Viễn biết hắn đoán đúng rồi.
“Một bữa hai bữa thịt thỏ cũng không giúp được gì.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn: “Dù sao cũng so với không có gì hết vẫn tốt hơn. Hơn nữa, cỏ bên này còn chưa mọc ra đã bị thỏ gặm hết, dần dà gặm đến mức cỏ không còn rễ nữa, cũng cách biến thành sa mạc không xa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Theo lời nàng nói như vậy là mang binh săn thỏ chính là một công đôi việc à?” Sở Tu Viễn nhíu mày hỏi.
Lâm Hàn lắc đầu.
Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Hàn: “Không chỉ săn thỏ thôi đâu. Lần trước ta đi dạo một vòng quanh khu vực này nên không phát hiện. Hôm nay đi xa hơn một chút, ta phát hiện ở bên quan ải này cái gì cũng nhiều. Thay vì để chúng ăn nó ăn hết cỏ cây rồi c.h.ế.t đói, không bằng ta đến…”
“Ngày mai là về rồi, nàng còn đến cái gì?” Sở Tu Viễn hỏi ngược lại: “Tối hôm qua còn lẩm bẩm bảo nhớ Đại Bảo Bảo, nhớ chính là như vậy à? Người nói chạy về để ăn tết Đoan ngọ với nó chính là nàng đấy, phu nhân ạ!”
Lâm Hàn định nói để qua hai ngày nữa rồi về cũng không muộn. Bấm ngón tay tính toán lộ trình cùng với thời gian còn lại, sắc mặt Lâm Hàn thay đổi: “Thời gian sao lại trôi qua nhanh vậy?”
“Còn nhanh nữa à? Vì triều đình tiết kiệm một tháng lương thảo, đó không phải là mục đích của nàng sao?” Sở Tu Viễn hỏi ngược lại.
Lâm Hàn há miệng: “Chàng xem, ta lớn đến chừng này rồi mà mới được đi ra ngoài lần đầu tiên, cũng có thể là lần cuối cùng nữa, còn chưa biết rõ Nhạn Môn Quan ở chỗ nào đã phải về rồi, chàng không cảm thấy nhanh quá sao?”
Sở Tu Viễn giơ tay lên chỉ vào phía nam: “Nhạn Môn Quan ở đó, bây giờ nàng liền có thể nhìn một chút.”
Lâm Hàn nghẹn họng, không muốn cùng Sở Tu Viễn nói chuyện nữa.
“Hầu gia, Đại tướng quân, có ở đây không?”
Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn đồng thời nhìn ra bên ngoài, ngoài ba trượng có một tiểu binh đứng đó. Sở Tu Viễn thấy hắn nhìn về phía Lâm Hàn: “Tìm nàng đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-458.html.]
“Chuyện gì?” Lâm Hàn bước ra khỏi quân trướng liền hỏi.
Tiểu binh kia chắp tay nói: “Đã làm thỏ xong hết rồi, da thỏ xử trí như thế nào ạ?”
Lâm Hàn theo bản năng nhìn Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn: “Thỏ là do ngươi bắt, không cần hỏi ta.”
Lâm Hàn ngẫm lại: “Bán hết da thỏ đổi thành thịt heo thưởng cho tam quân, ngày mai vào trong quan.”
Tiểu binh kia không khỏi nhìn Sở Tu Viễn, thấy Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, tiểu binh kia mới dám cáo lui.
Lâm Hàn thấy thế không khỏi nói: “Không hổ là đại tướng quân.”
“Lần sau đổi nàng làm đại tướng quân nhé.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn: “Ta lại không biết Hung Nô đang trốn ở đâu, chàng không sợ ta mang binh đi vòng quanh thảo nguyên à?”
“Hiếm thấy còn có thứ mà phu nhân nàng không hiểu đấy.” Sở Tu Viễn nói xong, không khỏi chậc một tiếng, thật sự là quá đáng tiếc.
Lâm Hàn ma quyền xoa tay: “Lại muốn so tài à?”
Sở Tu Viễn cầm tay nàng: “Đừng nháo nữa, nhanh chóng thu thập hành lý, sáng sớm ngày mai xuất phát.”
Không nghĩ không nhắc tới thì Lâm Hàn không có cảm giác gì. Chỉ qua một lúc mà Sở Tu Viễn đã nhắc tới vài lần, Lâm Hàn cũng không còn tâm tư quản dã thú bên này sẽ tạo thành bao nhiêu phá hoại đối với môi trường, có thể gây họa cho hoa màu hay không vân vân.
Chạng vạng tối, Lâm Hàn dùng cơm xong liền đi rửa mặt nghỉ ngơi, dưỡng sức tốt để sáng sớm ngày mai đi đường.
Nhưng mà, Lâm Hàn đang muốn tiến vào mộng đẹp, bên ngoài trướng vang lên tiếng bước chân. Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn đồng thời ngồi dậy.
Sở Tu Viễn đè bả vai Lâm Hàn lại: “Ta đi xem một chút.” Mặc áo choàng đi ra ngoài, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Khởi bẩm đại tướng quân, lính gác phát hiện bầy sói.” Tiểu binh đến bẩm báo nói.
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Bầy sói?”
“Bầy sói?” Lâm Hàn từ bên trong đi ra ngoài.
Sở Tu Viễn vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy nàng đã ăn mặc chỉnh tề, không khỏi trừng mắt nhìn nàng một cái, ai cho nàng đi ra hả.