Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 441
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:35:00
Lượt xem: 21
Viên Hạo gật đầu: “Quả thực lợi hại. Không hổ là phu nhân đại tướng quân.”
“Cái gì?!” Triệu Phi cả kinh trợn to mắt: “Ngài nói hắn không phải hắn, là nàng à?”
Viên Hạo ngẩn người, phản ứng lại liền nhìn bốn phía, ngoại trừ bọn họ không có người khác, thở phào nhẹ nhõm, hạ thấp giọng nói: “Việc này không thể nhắc với bất cứ kẻ nào.”
Nhưng mà, hai người lại không biết vừa vặn bị Sở Tu Viễn và Lâm Hàn nghe được.
Sở Tu Viễn bắt lấy cánh tay Lâm Hàn không cho nàng chạy: “Phu nhân, đây là cái mà nàng nói là chỉ bắt thỏ rừng một lần à?”
Lâm Hàn xấu hổ cười cười: “Việc này, việc này là… Chàng nghe ta nói, phu quân, ta nghĩ nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng vì dân chúng làm chút việc thực tế. Hơn nữa, b.ắ.n chim sẻ cũng có thể nhìn ra ai có kỹ năng b.ắ.n cung tốt, không phải sao?”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Đúng vậy. Còn chuyện lưới đánh cá là sao? Ta không cho nàng làm khoai đỏ, mỗi ngày nàng nằm mơ về lưới đánh cá à?”
Lâm Hàn không khỏi chớp mắt mấy cái, cân nhắc làm thế nào để lừa gạt hắn.
Sở Tu Viễn: “Nghĩ làm thế nào để lừa gạt ta à?”
“Không có, không có.” Lâm Hàn vội vàng nói: “Thứ kia không giống như ở chúng ta bên này, ta đang suy nghĩ lưới đánh cá kia dùng dây gì làm ra, sau đó mới có thể giải thích với chàng.”
Sở Tu Viễn cười: “Bịa, tiếp tục bịa đi.” Không đợi nàng mở miệng: “Nếu phu nhân đã khó xử như vậy, vậy đừng nghĩ nữa. Đưa vi phu xem một chút.”
“Không phải chàng đã nói ‘hai đại nam nhân’ trốn trong góc không tốt à, các tướng sĩ còn tưởng rằng chúng ta đánh nhau đấy.” Lâm Hàn lắp bắp nói.
Sở Tu Viễn: “Hiện tại đi ra ngoài một vòng, chứng minh ta với nàng không đánh nhau, các tướng sĩ sẽ không lo lắng nữa.” Không cho phép Lâm Hàn ngụy biện, túm lấy cánh tay nàng trở về.
Lâm Hàn thấy chuyện đã đến nước này, chỉ có thể thành thành thật thật đem lưới đánh cá giao ra.
Sở Tu Viễn nhìn thấy mắt lưới rất nhỏ rất dày: “Trách không được chỉ bằng một cái lưới nhỏ mà nửa canh giờ bắt cá cũng đủ hơn một vạn người ăn. Phu nhân, kề bên chỗ này có sông không?”
“Ta nào biết.” Lâm Hàn không cần suy nghĩ nói.
Sở Tu Viễn giận đến bật cười: “Không có, các ngươi bình thường lấy cái gì nấu cơm? Hạt sương à?”
Sắc mặt Lâm Hàn khẽ biến, xấu hổ lại chột dạ: “Bên chỗ hỏa đầu quân chính là…chính là thượng nguồn con sông.”
Sở Tu Viễn trừng nàng một cái: “Ngày mai tiếp tục bắt, nhưng nàng không được đi, theo ta đi ra ngoài điều tra tình huống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-441.html.]
“Chàng tự mình đi à?” Lâm Hàn vội vàng hỏi.
Sở Tu Viễn: “Lính gác cũng đi. Nhưng có nhiều thứ chỉ mình ta có thể nhìn ra được.”
“Tướng quân, tiểu Hầu gia, có ở đây không?”
Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn đồng thời nhìn ra ngoài, chỉ thấy một tiểu binh đứng cách quân trướng khoảng hai trượng, đại khái là sợ nghe được cơ mật. Hai phu thê nhìn nhau, đồng thời đi ra ngoài.
Sở Tu Viễn mở miệng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tiểu binh kia nói: “Có một vị nữ tử tìm…tìm tiểu Hầu gia.”
“Tìm ta?”
“Tìm ngươi?”
Sở Tu Viễn và Lâm Hàn đồng thời mở miệng.
Lâm Hàn vội vàng ra hiệu “lãnh đạo” nói trước.
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Ngươi mới tới bên này vài ngày, lại cùng người bên này lăn lộn quen thuộc rồi.”
“Oan uổng a.” Lâm Hàn hô to: “Ngoại trừ tướng sĩ trong quân và trưởng thôn hai thôn trồng khoai tây, có một người tính một người, ta không nói với người khác hơn mười câu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn: “Không có mười câu mà người ta cũng có thể tìm tới?”
“Ta…” Lâm Hàn lại muốn giải thích, bỗng nhiên nghĩ đến: “Sở Tu Viễn, ngươi nghe được hắn nói cái gì không? Nữ nhân, là nữ nhân đấy! Không chừng đó là đến tìm ngươi. Ta nói cho ngươi biết, nếu như tới tìm ngươi…”
Sở Tu Viễn cuống quít che miệng nàng lại, quả thực là sợ nàng nói cái gì không nên nói: “Là tới tìm ai, ngươi và ta vừa nhìn liền biết.”
Viên Hạo cùng Triệu Phi trở về liền nhìn thấy một màn này. Triệu Phi không khỏi lo lắng: “Sẽ không đánh nhau chứ?”
Viên Hạo nghe Hạ Chương nói qua, Lâm Hàn có chút lợi hại. Nghe vậy không khỏi lo lắng cho Sở Tu Viễn: “Chúng ta đi qua xem một chút.”
Lâm Hàn đẩy tay Sở Tu Viễn ra: “Đi thì đi, ai sợ ai!”
Đến phía ngoài cùng, Lâm Hàn vừa nhìn là một nữ tử trẻ tuổi, bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, mấu chốt là nàng còn chưa từng gặp lần nào, không khỏi quay về phía Sở Tu Viễn, nhỏ giọng hỏi: “Là hồng nhan tri kỷ của tiểu tử Sở Mộc kia à?”