Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 440
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:34:58
Lượt xem: 21
Tiểu binh kia há miệng: “Mạt tướng đã từng trồng khoai đỏ. Hầu gia ngài cũng đã từng trồng rồi à?”
Lâm Hàn lập tức hiểu được, đây là sợ nàng không biết trồng trọt.
“Thứ này là bệ hạ giao cho ta, ta tuy rằng chưa từng trồng trong đất, nhưng đã học qua với người hiểu việc nhà nông.” Lâm Hàn quay về phía thôn trưởng: “Khoai tây đã nảy mầm biến thành màu xanh không được ăn. Nhẹ thì nôn mửa, nặng thì có thể lấy nửa mạng người.”
Thôn trưởng vội vàng gật đầu: “Vâng vâng, thảo dân nhớ rồi.” Lập tức lệnh cho tiểu tử trong thôn triệu tập thôn dân lại.
Nhiều người nhanh tay, mấy trăm cân khoai tây trong chốc lát đã trồng xong.
Lâm Hàn uống một ngụm nước trong nhà thôn dân liền đi tới thôn tây.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đi đường dựa vào hai chân, đến nỗi khi Lâm Hàn trở lại doanh trại đã gần trưa.
Toàn bộ cá đều đã nướng xong, ngựa cũng được cho ăn no, Lâm Hàn nhảy lên ngựa liền dẫn binh ra khỏi quan.
Đến bên ngoài Nhạn Môn Quan, Lâm Hàn liền nhàn rỗi, nhưng nàng vừa nghĩ bọn họ ăn đều là lương thực dân chúng vất vả tích góp, liền cảm thấy có cảm giác tội lỗi. Ngày hôm sau, liền dẫn theo trăm người vào quan lại, đi đến nơi có thôn xóm.
Đoàn người Lâm Hàn cũng không vào thôn, mà là giúp thôn dân quét sạch dã thú trên đường.
Mười ngày sau, Sở Tu Viễn đúng hẹn mà đến, phát hiện các tướng sĩ không gầy đi, ngược lại càng có tinh thần hơn, lập tức biết được Lâm Hàn không nghe lời hắn —— thành thành thật thật chờ ở quan ngoại.
Sở Tu Viễn xuống ngựa, ngoắc ngón tay gọi một tiểu binh: “Buổi trưa ăn cái gì?”
Tiểu binh kia trả lời không chút suy nghĩ: “Thỏ!”
Trước mắt Lâm Hàn tối sầm lại, xoay người rời đi.
Sở Tu Viễn đưa tay bắt lấy cánh tay nàng: “Tái Bắc Hầu, đi đâu thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-440.html.]
Viên Hạo không rõ nguyên nhân: “Thỏ lấy đâu ra?”
Sở Tu Viễn liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái: “Nàng dẫn người đi bắt.” Lại hỏi tiểu binh kia: “Còn dư bao nhiêu lương thực?”
Tiểu binh kia theo bản năng nhìn Lâm Hàn.
Sở Tu Viễn lạnh mặt hỏi: “Nàng là Đại tướng quân hay ta là Đại tướng quân?”
“Khởi bẩm đại tướng quân, hình, hình như còn lại một nửa. Cụ thể thì phải hỏi hỏa đầu quân.” Tiểu binh kia nói xong, liền lui về phía sau: “Mạt tướng - đi, đi tìm hỏa đầu quân.” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng, nhanh như chớp bỏ chạy.
Viên Hạo hiểu được cái gì, đang muốn hỏi lại, liền nhìn thấy Đại tướng quân kéo người nghi ngờ là phu nhân đại tướng quân đi về phía quân trướng.
Nhìn bốn phía, nhìn thấy Triệu Phi, Viên Hạo vẫy vẫy tay với hắn, nhỏ giọng hỏi: “Sao còn thừa nhiều lương thực như vậy?”
“Đừng nói nữa.” Triệu Phi nói xong thở dài một hơi.
Viên Hạo kéo hắn đến nơi vắng người: “Mau nói.”
Triệu Phi: “Ta cảm thấy Tái Bắc Hầu giả này không phải đến đánh giặc mà là đến du sơn ngoạn thủy.”
Viên Hạo khó hiểu, bảo hắn tiếp tục nói.
Triệu Phi: “Ngày đầu tiên chúng ta dựng trại, hắn liền dẫn người đi bắt cá. Vài ngày sau, khi đến bên trong quan, hắn lại đánh heo rừng. Sau khi xuất quan, ta cho rằng hắn sẽ thành thành thật thật chờ đại quân đến, hắn lại mang binh đi giúp dân chúng trong quan trừ hại.” Nói xong, dừng một chút: “Để cho kỵ binh trừ hại, cũng chỉ có hắn nghĩ ra được.”
Viên Hạo không khỏi bật cười: “Hại là thỏ à?”
“Nếu chỉ có thỏ thôi đã tốt. Nàng thấy dân chúng bện người rơm, hỏi người ta làm cái kia làm gì. Dân chúng nói lúa mì vừa co lại chim sẻ liền đến, người ơm này là để đề phòng chim sẻ.” Triệu Phi lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Hắn nghe xong những lời này, liền dẫn người trở về lấy cung tiễn, hướng về phía cây b.ắ.n chim sẻ. Cũng không biết bên này chim sẻ sao lại nhiều như vậy, còn chưa tới tháng tư mà đã giống như kiến rồi. Có mấy thần xạ thủ, một tên cũng có thể b.ắ.n xuống mấy con, khiến chim sợ tới mức bên kia đừng nói chim sẻ, ngay cả những con chim khác cũng không có.”
Viên Hạo: “Thỏ là bắt ở quan ngoại à?”
Triệu Phi gật đầu: “Bên này trong rừng rậm có nhiều thỏ, giống như châu chấu mùa hè nhảy nhót khắp nơi. Hắn dẫn người vây quanh một mảnh đất nhỏ vây bắt, một canh giờ liền bắt được mấy trăm con. Thỏ lột da xong thịt giữ lại ăn, da bán cho thương nhân quan nội, một tấm da mười văn tiền, kiếm được một rương tiền lớn chừng này này.” Dùng tay khoa tay mô tả cái rương: “Vừa xoay người một cái liền đi đến cửa hàng lương thực, đổi toàn bộ tiền thành lương thực.” Nói xong, lại nhịn không được bổ sung một câu: “Ngài nói hắn sao có nhiều năng lực như vậy a.”