Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 433
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:34:47
Lượt xem: 19
Sở Tu Viễn tính toán lộ trình, trước khi trời tối Lâm Hàn có thể chạy tới huyện thành tiếp theo.
Cho dù là thôn xóm hay là huyện thành đều dựa vào nước mà xây, Lâm Hàn có thể ở ngoài thành dựng trại chuẩn bị cơm tối. Sở Tu Viễn mới gật đầu: “Đến bên ngoài Nhạn Môn Quan cho dù phát hiện tung tích Hung Nô cũng không thể tùy tiện xuất binh. Ta sẽ đến đó trong vòng hai mươi ngày nữa.”
“Nếu như là một toán nhỏ Hung Nô thì sao? Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn: “Nếu nàng có thể cam đoan trước ngày mùng tám tháng tư trở về, liền có thể truy kích. Nếu không xử lý theo quân quy.”
Lâm Hàn không khỏi bĩu môi: “Ta vẫn là phu nhân chàng đấy.”
“Bây giờ nàng là Tái Bắc Hầu, ta là Đại tướng quân.” Sở Tu Viễn lo lắng Lâm Hàn ỷ vào thuật dẫn lôi coi lời nói của hắn như gió thoảng bên tai: “Nếu nàng dám không nghe, đợi ta chạy tới, cho dù ta có trói cũng phải đưa nàng trở về.”
Lâm Hàn không khỏi lườm hắn một cái.
Sở Tu Viễn nhíu mày.
Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng liền nói: “Chàng nghĩ ta ngốc à? Khó lắm mới đi ra được, ai lại bỏ dở giữa chừng.”
Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm, lại còn không yên tâm, thấp giọng nói: “Phu nhân, đừng để ta thất vọng.”
Không nói Sở Tu Viễn là phu quân của nàng, cho dù không phải, Lâm Hàn cũng sẽ không chống lại quân lệnh như sơn. Vừa rồi nàng hỏi như vậy, là lo lắng gặp phải tình huống bất ngờ, ví dụ như Hung Nô phái binh đến xem xét dân chúng biên quan trồng lúa mì còn phải mất bao lâu mới có thể thu hoạch vân vân.
“Mấy thứ ta mang theo là trồng ở quan nội hay là quan ngoại?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn: “Mọi người đến quan ngoại dựng trại, còn mấy thứ kia trồng ở quan nội. Ngoại trừ những người hỗ trợ dân chúng trồng trọt ra, những người còn lại không được phép tự tiện đi lại. Điểm này phải nhớ cho kỹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-433.html.]
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, ta cũng là người từng làm tướng quân, không cần chàng phải dạy ta giống như dạy Đại Bảo Bảo. Nhưng nàng vừa nghĩ Sở Tu Viễn không biết chuyện này, liền liên tục gật đầu: “Ta biết bên kia núi nhiều người ít dã thú khắp nơi, chỉ cần không để ý là có thể bị sói tha đi. Nhưng cái ta muốn nói không phải cái này.”
Sở Tu Viễn nhìn nàng một chút, muốn nói gì cứ nói.
Lâm Hàn vỗ vỗ ngựa, lại dời thêm một chút đến bên cạnh hắn: “Ta từ hôm nay trở đi bắt đầu nghĩ đến chuyện nằm mơ, đến bên ngoài Nhạn Môn quan đại khái có thể mơ thấy cây giống khoai đỏ, nếu nơi đó có dư thừa, ta sẽ mang ra ở đó hay là mang ra ở đây?”
Sở Tu Viễn đang muốn nói không, ý thức được trong lời nói của nàng không có chữ “Không”, nhất thời bật cười: “Phu nhân định giải thích với binh lính của nàng như thế nào?”
Lâm Hàn ăn ngay nói thật: “Chưa nghĩ ra.” Nói xong, dừng lại một chút: “Ta vốn định đến bên kia tìm một cái chợ, giả bộ như phụ nhân cần tiền gấp đem cây giống khoai đỏ đi bán. Nhưng ta bây giờ là Sở Mộc, những binh lính kia nhất định không dám để một mình ta tùy ý đi lại.”
Sở Tu Viễn suy nghĩ một chút, biện pháp mà Lâm Hàn nói tính ra cũng có thể. Binh lính cũng sẽ không đi theo nàng suốt ngày. Vấn đề là nếu bị nhận ra, tin tức Sở Mộc kỳ thật là một nữ tử sẽ truyền khắp thiên hạ.
Sở Mộc còn chưa cưới vợ, việc này nếu xảy ra, cho dù Lục Thái Thường nhìn Sở Mộc lớn lên cũng phải hoài nghi hắn là nữ kiều nga.
Nghĩ đến đây, Sở Tu Viễn nói: “Nàng bán khoai đỏ còn chẳng bằng dạy dân chúng biên quan làm vài thứ. Hoặc là dùng bắp ngô đổi lấy ngũ cốc hoa màu của bọn họ.”
Lâm Hàn bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng nhỉ, sao ta lại không nghĩ ra chứ?” Đánh một cái lên vai Sở Tu Viễn: “Tạ ơn, Đại tướng quân.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn nhất thời muốn đạp nàng xuống ngựa: “Ta là phu quân nàng chứ không phải huynh đệ nàng!”
Lâm Hàn vội vàng thu tay về, nhìn bốn phía, thấy đại quân bị hai người bọn họ bỏ lại phía sau, thở phào nhẹ nhõm: “Không phải nam nhân các ngươi thường nói huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục sao? So với làm nữ nhân, ta kỳ thật càng muốn làm huynh đệ của chàng hơn đấy.”
Sở Tu Viễn há miệng, muốn nói nàng lấy đâu ra nhiều lời ngụy biện như vậy. Trong lòng bỗng nhiên khẽ động: “Đúng vậy. Bởi vì con người có thể không có huynh đệ nhưng không thể không mặc xiêm y.”
Lâm Hàn: “Chàng…”