Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 397
Cập nhật lúc: 2024-11-04 11:27:10
Lượt xem: 16
Sở Tu Viễn giơ tay, tiểu hài nhi cuống quýt ôm tay Lâm Hàn: “Mẫu thân, cha muốn đánh con.”
“Hắn không dám!”
Ngữ khí tức giận ồn ào truyền tới, Sở Tu Viễn ngây ngốc, sau đó quay sang hỏi tiểu nha hoàn đang dọn dẹp án kỉ: “Rốt cuộc là phu nhân đang vẽ cái gì?”
“Trứng vịt a.” Nha hoàn nói xong, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sở Tu Viễn vui vẻ: “Ta đâu có giống ngươi lúc nào cũng đứng bên cạnh phu nhân, nói sai cũng có thể tha thứ mà.”
“Nhưng mà ngài là phu quân của phu nhân. Đây là ngày đầu tiên phu nhân học vẽ, ngài không khen phu nhân thì thôi lại còn nói phu nhân vẽ tứ bất tượng, phu nhân không giận mới là lạ.”
Sở Tu Viễn: “Ta nói tứ bất tượng lúc nào?”
“Cà chua, táo tây, lê và cả trứng vịt nữa, còn không phải tứ bất tượng à.” Tiểu nha hoàn nói, lại nhịn không được lắc lắc đầu.
Sở Tu Viễn buồn cười: “Vậy theo ý ngươi ta nên nói thế nào?”
“Đại tướng quân hẳn là nói, phu nhân, vì sao nàng lại vẽ thứ này. Phu nhân chắc chắn sẽ nói với tướng quân hình dáng của những quả trứng vịt cũng không khác biệt nhau lắm, dễ vẽ.”
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Ngươi nói cũng có lý.” Lại đánh giá nàng ấy một phen, chắc tầm khoảng mười lăm, mười sau tuổi: “Không nhìn ra ngươi rất biết cách ăn nói.”
Tiểu nha hoàn rất đắc ý: “Tất nhiên rồi. Nô tỳ đã đi theo phu nhân ba, bốn năm rồi còn gì.”
Sở Tu Viễn muốn nói hắn đã cưới Lâm Hàn được năm năm. Lời nói đến bên miệng mới ý thức được chỉ mới khoảng bốn năm rưỡi: “Ta đi xem phu nhân.” Sau đó trực tiếp đi tới nhà bếp.
Vừa đến cửa nhà bếp hắn đã nghe được âm thanh của Lâm Hàn cùng Đại Bảo Bảo.
Đại Bảo Bảo ríu rít nói nó không muốn ăn thịt nướng, muốn ăn thịt nguội cơ.
Lâm Hàn trả lời: “Thịt nướng để tối rồi ăn, buổi trưa sẽ ăn thịt nguội.”
Sở Tu Viễn không nhịn được đi vào: “Phu nhân, buổi tối ăn quá nhiều dầu mỡ sẽ dễ béo phì.”
Lâm Hàn: “Đó là chàng, không phải bọn ta.”
Đại Bảo Bảo dùng sức gật đầu: “Con đang tuổi lớn, cha, ăn nhiều bao nhiêu cũng không béo đâu.”
“Đây là cái gì?” Sở Tu Viễn véo mắt nó.
Tiểu hài tử đau đến nhíu mày: “Sau này con sẽ gầy. Sẽ —— sẽ gầy hơn cha.”
Lâm Hàn liếc mắt nhìn Sở Tu Viễn: “Không cần sau này, mấy ngày nữa là cha con sẽ vượt qua con thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-397.html.]
Tiểu hài tử vội vàng nhìn cha nó: “Vì sao chứ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bởi vì mẫu thân con cho rằng ta béo lên rồi.” Thật ra cũng có béo nhưng Sở Tu Viễn sẽ không thừa nhận, hắn tính toán từ ngày mai sáng nào cũng phải tập luyện một canh giờ: “Thật ra là do bộ xiêm y hôm nay khiến ta trông béo ra.”
Tiểu hài tử bừng tỉnh đại ngộ: “Chả trách cha lại nói con béo. Hôm nay con cũng mặc y phục màu đen.” Lại quay sang Lâm Hàn: “Nương, sau này đừng làm xiêm y đen cho con nữa, con —— con muốn màu đỏ, còn có, còn có màu vàng. Cha, mặc màu đỏ và màu vàng trông không béo đúng không?”
Sở Tu Viễn bịa chuyện nói: “Con sẽ trông rất gầy.”
Tiểu hài tử yên tâm: “Mẫu thân, mẫu thân ——”
“Đừng nghe cha con nói bậy bạ. Mặc màu đen sẽ trông gầy nhất.” Lâm Hàn trừng mắt liếc Sở Tu Viễn, nói bậy bạ gì đó hả.
Tiểu hài tử “a” một tiếng, đầu óc choáng váng, cuối cùng là trông gầy hay béo.
Sở Tu Viễn xoa mũi: “Ở đây nóng quá, ta ra ngoài dạo mát một lúc. Đại Bảo Bảo, cha đi hái lê, con có ăn không?”
“Chẳng có vị gì cả, đều là nước, không ăn.” Tiểu hài tử hất đầu, lại chạy vào nhà bếp.
Sở Tu Viễn cong môi, ra ngoài cửa lại đụng phải đại nhi tử và nhị nhi tử: “Trong đó nhiều người quá, ngộp không thở nổi, hai con đừng vào, đi hái lê với ta.”
Sở Dương duỗi cổ nhìn vào trong, thấy được nửa người của Đại Bảo Bảo, cho rằng mình phải ở bên ngoài: “Thôi được. Nhưng mà sắp tới giờ cơm rồi.”
“Để đó chờ ăn cơm xong rồi lại ăn.” Sở Tu Viễn nói.
Sở Ngọc: “Hài nhi đi lấy rổ, hái nhiều một chút. Khát cũng không cần uống trà, gặm một quả là được.” Vừa nói vừa sai nha hoàn đi tìm rổ.
Lâm Hàn cảm nhận âm thanh của ba người bọn họ càng ngày càng xa, bất đắc dĩ lắc đầu, lúc trước nên để Sở Tu Viễn đến “Bắc Đại Hoang” thì hơn, đỡ phải lo ăn nhiều sẽ béo, còn cả ngày lo cái này không thể ăn, ngại cái kia không được ăn nhiều.
“Mẫu thân, mẫu thân ——”
Lâm Hàn kinh ngạc, cúi đầu nhìn: “Làm sao vậy?”
“Sao kêu ngài mà ngài không nghe. Mẫu thân đang nghĩ gì vậy?” Đại Bảo Bảo tò mò hỏi.
Lâm Hàn bịa chuyện nói: “Suy nghĩ còn phải chờ bao lâu.”
Đại Bảo Bảo vừa lúc cũng muốn hỏi cái này: “Còn phải chờ bao lâu chứ?”
Lâm Hàn: “Một lát là được. Chúng ta đi rửa tay rồi đến chính viện chờ.”
Tiểu hài tử buông Lâm Hàn ra rồi sai nha hoàn múc nước.
Lâm Hàn nghe vậy, không khỏi nghĩ đến tiểu hài tử nàng ôm bốn năm trước, khung cảnh tiểu hài tử không chịu rửa tay cứ như mới ngày hôm qua, Lâm Hàn thở dài một hơi, năm tháng không buông tha ai.