Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 392
Cập nhật lúc: 2024-11-04 06:23:11
Lượt xem: 36
Lâm Hàn muốn nói tất nhiên là dùng để trồng.
Nhưng hiện tại lại là mùa hè nắng gắt chói chang, cho dù nàng có nước sơn tuyền thần kỳ cũng không chắc sẽ trồng được.
Lâm Hàn quyết định hỏi trước: “Là bệ hạ yêu cầu ném đi sao?”
“Chuyện nhỏ này cần gì xin ý chỉ của bệ hạ.” Sở Tu Viễn cười: “Quản sự của vườn Phù Dung có thể làm chủ.”
Lâm Hàn vui vẻ: “Hôm nào chàng nói với quản sự năm sau đừng vút đi, có bao nhiêu cứ giữ lại cho ta.”
“Nàng lấy nó làm gì?” Sở Tu Viễn nghi hoặc khó hiểu: “Cây anh đào trong vườn của bệ hạ trước giờ không phải do chúng ta đưa qua sao.”
Lâm Hàn: “Đổi bạc!”
Sở Tu Viễn thở hổn hển, gian nan nói: “Phu nhân, nàng là phu nhân của Sở Tu Viễn ta!”
Vẻ mặt Lâm Hàn mờ mịt: “Sở Tu Viễn? Là ai? Không quen biết.” Nói xong còn lắc đầu.
“Khụ!” Nha hoàn đứng chờ cạnh cửa bối rối ho khan.
Sở Tu Viễn hít thở không thông, nghẹn đến mức gương mặt đỏ bừng, suýt nữa thì nổ tung phổi.
“Ta không nói đùa đâu.” Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng, cười nói: “Kiếm bạc cứu tế người nghèo vẫn tốt hơn vứt đi để nó thối rữa.”
Sở Tu Viễn: “Mấy cái cây đó cao lắm cũng chỉ cao bằng ta, có thể bán được bao nhiêu chứ? Một đồng một cây cũng chưa chắc có người mua.”
Lâm Hàn nhẹ nhàng lắc đầu, vẫy tay với tiểu nha hoàn.
Tiểu nha hoàn vội vàng đi tới: “Phu nhân có gì sai bảo?”
“Đi nói với Hà An, ngày mai đến chợ tây mua hai cửa hàng, ta dùng để bán cây giống.” Lâm Hàn nói.
Tiểu nha hoàn không nhịn được nhìn Sở Tu Viễn, chờ hắn bảo mở lời.
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, nhìn tiểu nha hoàn ra ngoài rồi mới nói: “Nàng làm thật sao?”
“Chuyện nhỏ thế này ta đùa chàng làm gì.”
Sở Tu Viễn: “… Nhưng cũng đâu cần mua tới hai cửa hàng.”
Bán cây giống không cần mua cửa hàng làm gì nhưng Lâm Hàn lại có suy tính của nàng.
Khi trưởng tử kế thừa tước vị, theo quy củ thì phải chia cho trưởng tử bảy phần gia sản, chuyện lớn nhỏ trong nhà cũng do trưởng tử quyết định. Nhưng Sở Dương là trưởng tử lại không phải con vợ cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-392.html.]
Dựa theo tính tình của Sở Đại Bảo Bảo, để nó thừa tước chắc còn khiến nó không vui hơn, cảm thấy cha nương khinh thường nó.
Sở Ngọc đứng hàng hai, lại không phải đích không phải trưởng, tước vị cũng không rơi xuống đầu nó, sau này dựa vào bổng lộc và bạc viết sách cũng đủ để lo cho lớn nhỏ một nhà. Cho nên Lâm Hàn vẫn luôn muốn mua thêm mấy cửa hàng, sau này phân gia sẽ chia lại cho Sở Đại Bảo Bảo và Sở Ngọc. Của cải còn lại sẽ chia theo ý nguyện của Sở Dương.
Huynh đệ tỷ muội trước khi thành thân chính là người một nhà, sau khi thành thân rồi hơn phân nửa đều biến thành thân thích bình thường. Hơn nữa sau khi cưới thê tử thì gia đình không còn là của một mình Sở Dương nữa, tất nhiên không phải do một mình nó quyết định tất cả.
Nếu thê tử của nó hiểu biết lý lẽ, là một người có tấm lòng thánh mẫu như cô mẫu của nó thì Lâm Hàn cũng không lo lắng. Chỉ sợ cưới phải một nữ tử ngoài mặt ôn nhưng bên trong độc ác.
Lâm Hàn dự định sẽ phân gia trước khi Sở Dương đính hôn.
Nhưng mà, Sở Dương mới mười một, cách thời điểm nó thành thân vẫn còn xa cho nên Lâm Hàn cũng không nhắc chuyện này với Sở Tu Viễn, miễn cho hắn lại nói nàng rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới nghĩ tới mấy chuyện đó.
Lâm Hàn suy nghĩ một chút, lại nói: “Tìm chỗ nào rẻ một chút, để lại nửa gian để mỗi năm bán cây giống.”
Sở Tu Viễn không nhịn được xoa mày: “Phu nhân, hoàng kim của nàng sắp rỉ sét hết rồi.”
“Hoàng kim sao mà rỉ được.” Lâm Hàn không cần nghĩ ngợi nói.
Sở Tu Viễn nghẹn lại: “Đồng xu. Mấy sợi chỉ xâu đồng xu trong kho mục hết rồi.”
Lâm Hàn thầm nhủ một ngày nào đó lại muốn mua cho Sở Ngọc và Sở Đại Bảo Bảo hai căn nhà lại không đủ bạc.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ta một đeo vàng đeo bạc, cũng không thoa son trát phấn, cả ngày ở trong phủ hầu hạ bốn cha con các người, khó có lúc muốn mua một thứ gì đó lại không được sao, Sở Tu Viễn, chàng khiến ta quá thất vọng rồi.” Lâm Hàn giơ tay chỉ vào hắn, vẻ mặt thương tâm muốn chết.
Sở Tu Viễn chỉ muốn cười: “Phu nhân, đừng diễn nữa được không?”
“Chàng nói ai diễn?” Mày liễu dựng ngược, Lâm Hàn trừng mắt hỏi hắn.
Sở Tu Viễn lại xoa ấn đướng: “Vi phu nói sai rồi. Vi phu chỉ sợ nàng mệt thôi. Nhàn rỗi cứ đi ngủ không phải tốt hơn sao.”
“Ta không muốn ngủ.” Mười mấy năm mạt thế, Lâm Hàn đã quen với sự bận rộn. Ngủ nhiều thêm một ngày lại cảm thấy bản thân đang lãng phí sinh mệnh, chẳng bằng làm thêm nhiều chuyện có ý nghĩa, như tích cóp của cải chẳng hạn.
Sở Tu Viễn: “Chỉ nghĩ muốn kiếm bạc thôi sao? Phu nhân, sinh không mang đến, chết không mang đi, không cần thiết.”
Lâm Hàn nói, chàng không nhưng ta thì có.
“Ta còn chưa tới ba mươi đâu, đời này còn dài.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn xoa xoa thái dương: “Là rất dài, nhưng thực ấp cũng đủ để nuôi hai ta cả đời, còn sợ ta không nuôi nổi nàng sao?”
Lâm Hàn: “Chàng nuôi là chuyện của chàng, ta kiếm là việc của ta, không có gì xung đột.”
“Tuy là thế nhưng nếu bị người ngoài biết được ——”