Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 361
Cập nhật lúc: 2024-11-04 06:10:49
Lượt xem: 28
Lâm Hàn không tiếp lời, chỉ vì chuyện của con trẻ không được qua loa. Huống hồ thằng bé này còn là một đứa trẻ thông minh, không để nó tâm phục khẩu phục thì chỉ tổ trồng lứa ra lau thôi.
Ngày thứ ba sau khi Sở Tu Viễn đi, Lâm Hàn đưa của hồi môn… hai hộp vàng bạc châu báu mà nàng chuẩn bị cho công chúa đi, về đến phủ thì lại nhìn thấy tôi tớ trông rau xuống, kiểm tra sổ sách, kiểm kê bạc thuế từ huyện Phượng Tường gửi đến một phen, thấy không có chuyện gì cơ thể liền thả lỏng, bắt đầu giăng hố cho Đại Bảo Bảo.
Ngày hai mươi tư tháng mười một, sau trận tuyết rơi dày đặc, thời tiết chuyển xanh, ba đứa trẻ nghỉ học, Lâm Hàn dẫn chúng nó tới chợ Đông nói là mua y phục và ủng đông.
Thế nhưng, đi đến trước cửa tiệm sách mà Lâm Hàn và Hoàng đế cùng mở, Lâm Hàn dừng lại.
Sở Ngọc và Sở Dương vẫn còn nhớ cửa hàng này. Sở Dương thấy thế bèn mở miệng hỏi: “Nương muốn xem xem sách dạy nấu ăn của nương bán thế nào ạ?”
Lâm Hàn gật đầu, rồi kéo Đại Bảo Bảo đi vào. Hai huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc đi theo đằng sau, cái khoảnh khắc bước vào cửa bèn kéo khăn ống lên.
Chưởng quỹ không nhận ra Lâm Hàn, trẻ con thì mỗi ngày mỗi khác, qua hơn nửa năm, Đại Bảo Bảo lại cúi đầu chân trái đá chân phải, Sở Dương và Sở Ngọc chỉ lộ mỗi đôi mắt, vì vậy cho nên chưởng quỹ không nhận ra đông gia của mình.
Nhiệt tình đi lên trước hỏi han: “Vị phu nhân đây muốn xem gì thế? Bổn tiệm có từ “Luận ngữ” đến sách dạy nấu nướng, từ “Đạo đức kinh” đến “Hoàng đế nội kinh” có đủ tất tần tật.
Lâm Hàn cho là chưởng quỹ đã quên ba đứa trẻ trông như thế nào, nên cũng không nói rõ thân phận, bởi vì như thế mới có thể tính kế Đại Bảo Bảo tốt hơn: “Ở chỗ này của các ngươi có “Sách dạy nấu ăn của Lâm gia không?”
“Ngài cũng tới mua sách dạy nấu ăn ư?” chưởng quỹ buột miệng nói, nhận ra không nên hỏi như thế thì bèn bảo: “Ngại quá, mấy hôm nay người mua sách dạy nấu ăn thật sự rất nhiều, mong phu nhân lượng thứ.”
Lâm Hàn không khỏi nhướng mày, đây chính là cái Sở Tu Viễn nói là khó bán hả.
“Vậy mà ban nãy ngươi còn nói có sách dạy nấu ăn?” Lâm Hàn hỏi.
Chưởng quỹ “ờm” một tiếng, nhận ra mình nói bon mồm nên sắc mặt có hơi lúng túng.
Sở Ngọc ngẩng đầu lên nhìn ông ta, muốn biết xem ông ta sẽ tiếp lời thế nào.
“Có thể đặt trước.” Chưởng quỹ lập tức lấy lại được vẻ như thường, rồi quay người cầm một cuốn sổ lên, lật ra rồi chỉ cho Lâm Hàn xem: “Ngài xem, phu nhân, đây đều là đơn đặt “Sách dạy nấu ăn của Lâm gia” của hôm nay. Không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ngày mai sách dạy nấu ăn có thể được đưa đến. Chiều ngày mai, hoặc sáng ngày kia ngài tới đều được.” không đợi Lâm Hàn cất lời: “Hay là ngài cũng đặt một cuốn? Tiền đặt cọc một nửa là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-361.html.]
Lâm Hàn đặt chảo đế bằng, tiền đặt cọc của người ta mới lấy ba phần. Ông ta đòi một nửa? Lâm Hàn liếc mắt nhìn cuốn sổ trong tay của ông ta, sáu bảy người. Nửa ngày mới qua được một nửa đã có nhiều người như thế này, thật đúng là nên để Sở Tu Viễn đến xem xem.
“Vậy thì ta đặt một cuốn.” Lâm Hàn quay lại nhìn Hồng Lăng… đưa tiền. Sau đó Lâm Hàn làm bộ làm tịch ngó nhìn xung quanh: “Ta xem thêm cái khác.”
Để Sở Dương và Sở Ngọc trông Đại Bảo Bảo, Lâm Hàn men theo giá sách bắt đầu lật tìm từ phần rìa mép gần nhất, cho đến khi tìm thấy một cuốn tranh minh họa “Sơn Hải Kinh” mới dừng tay lại.
Ra khỏi tiệm sách, Sở Ngọc không kiềm lòng được hỏi: “Nương, nương mua “Sơn Hải Kinh” làm gì thế? Nhà chúng ta cũng có mà.”
“Đúng, nhà ta cũng có.” Đại Bảo Bảo nói theo.
Lâm Hàn buồn cười: “Sao chuyện gì cũng đều có con vậy? Con đã xem qua bao giờ đâu, sao biết được nhà ta có hay không?”
“Nhị ca nói ạ.” Thằng bé giơ ngón tay chỉ vào Sở Ngọc.
Sở Ngọc gật đầu, nó nhìn thấy rồi.
“Nương xem, nhị ca không nói dối.” Đại Bảo Bảo vội vàng nhắc nhở nương nó.
Sở Ngọc thấy nó như thế thì lại muốn trêu ghẹo nó: “Cũng có khả năng ta nhớ nhầm.”
“Vậy thì huynh đáng đánh.” Thằng bé nghĩ một chốc rồi chỉ vào Sở Ngọc: “Gan to mật lớn, đến cả nương cũng dám lừa.”
Sở Dương giơ bàn tay lên: “Có tin ta đánh đệ trước không?”
Thằng bé vô thức trốn ra sau lưng nương nó, ngay sau đó nó nhớ ra nó phải làm bảo bảo của đại tướng quân, không thể nhát gan sợ sệt như thế được, nên lại từ sau lưng Lâm Hàn đai ra: “Huynh đánh ta, ta… huynh ngủ rồi, ta sẽ đánh huynh!”
“Coi đệ giỏi giang kìa.” Sở Ngọc dí một cái lên trán nó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thằng bé lập tức nghiêng đầu: “Ta giỏi hơn huynh.”