Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 326
Cập nhật lúc: 2024-11-03 12:40:09
Lượt xem: 34
Thương Diệu suy nghĩ một chút, Lâm Hàn gần đây không gieo trồng thứ gì khác, thứ còn liên quan tới hoàng cung bây giờ chỉ có bản in và bông. Bản khắc đã có thể mang đi in sách, như vậy chỉ còn bông: “Có phải trong tay hắn có cầm theo thứ gì không?”
Tiểu hoàng môn giật mình: “Sao bệ hạ lại biết?”
“Là cái gì?” Thương Diệu không đáp hỏi lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu hoàng môn hồi tưởng một chút những lời đã nghe được: “Hình như là cung, nhưng lại không có tên.”
“Trẫm đã biết.” Thấy hắn tò mò, vừa lúc Thương Diệu cũng muốn nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa mới dùng cơm trưa: “Hắn phá hư đồ của phu nhân nhà hắn rồi, không phải tới tìm thợ thủ công sửa cho hắn mà là làm lại một cái mới giống như đúc.”
Tiểu hoàng môn nhìn ra ngoài: “Nhưng đã trưa thế này?”
“Nửa đêm hắn cũng ẽ tới.” Thương Diệu đứng dậy hoạt động gân cốt.
Tiểu hoàng môn kinh ngạc há mồm: “Đại tướng quân, hắn —— hắn sợ Lâm phu nhân như vậy sao?”
“Hắn?” Thương Diệu nghĩ lại tình huống lúc hai người bọn họ ở chung: “Không phạm sai lầm không cần phải sợ. Thứ kia không chừng là do hắn làm hư. Không tin thì có thể đánh cược với trẫm.”
Chuyện của Sở gia người ở tuyên thất cũng biết được ít nhiều, Sở Đại tướng quân không phải phàm nhân, thê tử của hắn cũng không phải nữ tử tầm thường, nghe vậy dùng sức lắc đầu, không dám đánh cuộc!
“Bệ hạ —— a, bệ hạ muốn đi ra ngoài?”
Thường Hỉ vội vàng chạy vào, thấy Thương Diệu đang đứng trong điện, vội vàng dừng lại.
Thương Diệu: “Chuyện gì mà hoang mang rối loạn?”
“Vãn công chúa tới.” Thường Hỉ đến gần một chút: “Công chúa gặp nô tài hỏi bệ hạ có bận gì không, nô tài nói bệ hạ rất bận nên công chúa đã đến điện Tiêu Phòng.”
Thương Diệu nhíu mày: “Nàng ta tiến cung vào lúc này để làm gì?”
“Nô tài không dám hỏi.”
Thương Diệu: “Mặc kệ nàng ta, không nhịn được sẽ tự nói. Đi xem Đại tướng quân có phải đã phá hư đồ vật đánh bông của thê tử nhà hắn rồi không.”
Thường Hỉ theo bản năng muốn hỏi phải đi nơi nào. Sau đó lại nhớ ra thứ đồ đó do người trong cung làm ra nên lập tức đi tìm thợ thủ công.
Buổi chiều, giờ Thân, Sở Tu Viễn tính toán đưa tiểu Thái tử về, thuận tiện lấy công cụ đánh bông, Thương Diệu tới, trong tay đang cầm một vật. Sở Tu Viễn càng xem càng thấy quen mắt, tiến lên nghênh giá, cẩn thận nhìn một cái, đúng là đồ vật của hắn.
“Bệ hạ, sao cái này lại ở chỗ của ngài?” Sở Tu Viễn vô cùng tò mò.
Thương Diệu: “Trẫm nghe người ta nói trưa trời trưa trật mà ngươi còn tiến cùng, cho rằng đã xảy ra chuyện gì. Không nghĩ tới chỉ là sửa thứ này. Đại tướng quân đây là muốn giúp thê tử dạy con, đổi cho phu nhân ngươi thay trượng phu xuất chinh sao?”
Sở Tu Viễn đỏ mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-326.html.]
Lâm Hàn không nhịn được cười: “Chủ ý này không tồi nha.”
Trong lòng Thương Diệu cảm thấy ngoài ý muốn, nàng thế mà còn dám tiếp lời. Từ từ, nàng sẽ không nghĩ như vậy thật chứ.
Lại nghĩ đến ngày đầu tiên Lâm Hàn đến Sở gia đã dám đá quản gia đến hộc máu, đuổi hết nửa số nô bộc, sau lại làm ra hỏa dược có thể đem biến núi cao thành bình địa, tức khắc biết được nàng không phải không dám.
“Không tồi, chờ ngươi trở về nếu không phải hắn chết thì là Đại Bảo Bảo của ngươi vong.” Thương Diệu nói.
Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn sờ mũi: “Sẽ không. Thần quá lắm chỉ đánh gãy chân nó thôi.”
“Chân ai bị đánh gãy?”
Ba người xoay người, Đại Bảo Bảo từ bên ngoài chạy vào, còn có bốn người theo phía sau, chính là Sở Mộc, Sở Dương, Sở Ngọc cùng tiểu Thái tử.
Thương Diệu: “Cha ngươi muốn đánh gãy chân của ngươi.”
“A?” Tiểu hài nhi đột nhiên dừng lại: “Tại sao?” Trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn: “Con cũng đâu có nhìn lén cha và nương đánh nhau.”
Mí mắt Thương Diệu giật giật, nhìn sang Sở Tu Viễn: “Hai ngươi lại đánh nhau?”
“Sao có thể nói là ‘lại’?” Lâm Hàn thật không thích nghe mấy lời này, cứ như nàng thích đánh nhau vậy.
Thương Diệu lắc lắc đồ vật trong tay: “Cái này không phải vì các ngươi đánh nhau mà gãy sao?”
Lâm Hàn: “Đương nhiên không phải! Phu quân học đánh bông khiến nó gãy mất.”
“Ngươi thật đúng là muốn giúp thê tử dạy con?” Hoàng đế khiếp sợ: “Nãy giờ trẫm nói đùa thôi, không thể coi là thật.”
Sở Tu Viễn cười khổ: “Bệ hạ cũng đừng trêu chọc thần. Hôm nọ phu nhân nhìn thấy một người đánh đàn không hầu ở chợ đông nên mới hỏi thần đó là đàn gì, thần nói cho nàng đó là đàn không hầu. Hôm nay thấy phu nhân đánh bông nên mới trêu nàng đang học đánh đàn không hầu. Phu nhân dưới sự tức giận ——”
“Bắt ngươi đánh bông?” Thương Diệu không đợi hắn mở miệng, đã ném công cụ lại cho hắn: “Vừa lúc trẫm cũng muốn nhìn một chút từng khối từng khối bông này làm sao để dính lại với nhau.”
Sở Tu Viễn theo bản năng nhận lấy, lúc nhận ra hoàng đế tỷ phu nhà mình đang nói cái gì, lập tức chuyển hướng nhìn Lâm Hàn, y đang đùa sao.
Lâm Hàn liếc mắt nhìn đám hài tử, nói: “Đại trượng phu không thể nói không làm, lời này phu quân thường nói với bọn nhỏ, cũng không thể làm cho bọn nó thất vọng.”
Sở Tu Viễn đau đầu, cảm thấy bản thân miệng rộng làm chi, nói ai không nói, cứ thích trêu chọc phu nhân nhà hắn.
“Vi phu sẽ không.” Sở Tu Viễn nói: “Lỡ đâu lại gãy thì sao?”
Lâm Hàn: “Vậy thì sửa tiếp, hoặc là làm thêm. Bệ hạ không ngại chứ?” Nhìn về phía Thương Diệu.
Tổng cộng chưa tới một trăm cân bông, cũng không thể để một mình Sở Tu Viễn đánh suốt mấy ngày, chính sự không thể chậm trễ được. Thương Diệu nói: “Phu nhân đã không ngại giao cho trẫm nửa số hạt bông, trẫm tất nhiên không ngại để thợ thủ công làm việc cho phu nhân.”