Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 305
Cập nhật lúc: 2024-11-03 07:00:40
Lượt xem: 38
Lâm Hàn mở mắt ra, thấy trong phòng tối tăm mờ mịt, cầm chăn xoay người đưa lưng về phía Sở Tu Viễn.
Động tác của nàng quá nhanh, Sở Tu Viễn sửng sốt, vừa phản ứng lại người đã trùm kín đầu. Sở Tu Viễn vừa tức giận vừa buồn cười: “Phu nhân, trong phòng tối là do trời âm u, không phải trời chưa sáng.”
Chăn lại bị xốc lên, lạch cạch một tiếng, trên mặt Lâm Hàn có thêm một thứ gì đó.
Lâm Hàn nhíu mày: “Cái gì vậy?”
Sở Tu Viễn sợ nàng lại quấn chăn tiếp tục ngủ, nhân cơ hội kéo nàng ra, mở tay nàng ra.
Lâm Hàn cả người chấn động, trợn to hai mắt, nàng…làm sao nàng lại quên đậu phộng cùng hạt dưa chứ.
Sở Tu Viễn thấy thế, biết nàng tỉnh táo lại: “Nhớ ra chưa?”
Lâm Hàn nhớ ra, mặc dù Sở Tu Viễn trung quân ái quốc nhưng cũng không đem chuyện nàng biết “thuật dẫn lôi” nói cho Hoàng đế Thương Diệu. Lâm Hàn cảm thấy nàng có thể thử tin tưởng Sở Tu Viễn, liền quyết định dùng đậu phộng và hạt dưa thử hắn.
Nếu như Sở Tu Viễn làm cho nàng thất vọng, đương nhiên nàng sẽ cao chạy xa bay. Ngược lại, nếu cứ thế mà qua, còn có thể biết Sở Tu Viễn ưu tú đến nhường nào.
Tối hôm qua Lâm Hàn vẫn ráng chống đỡ đến khi Sở Tu Viễn ngủ mới đem hạt dưa cùng đậu phộng ném đầy giường, thoạt nhìn giống như là trong mộng vô thức làm. Quả nhiên Sở Tu Viễn không hề suy nghĩ nhiều, giống như đã đoán được cái gì.
Sở Tu Viễn thấy Lâm Hàn im lặng không lên tiếng, cười hỏi: “Đang suy nghĩ làm thế nào để lừa gạt ta à?”
“Chàng đúng là người tâm tư hẹp hòi.” Lâm Hàn ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái.
Sở Tu Viễn không bị mắc lừa: “Nàng không hẹp hòi, vậy nàng nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Lâm Hàn gãi đầu: “Ta nói thì chàng có tin không?”
“Có khi nào ta nghi ngờ nàng chưa?” Sở Tu Viễn làm sao có thể không hoài nghi cho được, hạt bông cùng bắp ngô có thể giải thích là vẫn lưu giữ từ mấy năm trước. Còn cây giống vải thiều, khoai đỏ không thể bảo tồn được. Cho nên Sở Tu Viễn cùng Thương Diệu vẫn nghi ngờ rằng nàng vẫn có liên hệ với “kỳ ngộ” năm xưa.
Mà nay nhìn thấy đồ vật trên giường, Sở Tu Viễn biết bọn họ đoán đúng một nửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-305.html.]
Bọn họ từng hoài nghi Lâm Hàn chưa từng ra khỏi huyện Phượng Tường, trên thực tế trước khi nàng tới kinh quả thật chưa từng ra khỏi huyện Phượng Tường. Sở dĩ Lâm Hàn nói không có sư phụ, chỉ vì cái gọi là kỳ ngộ của nàng rất có khả năng là nằm mơ, vả lại có thể mang đồ vật trong mộng ra ngoài.
Lâm Hàn: “Nếu ta nói ta đã có một giấc mộng rất dài thì chàng có tin không?”
Đặt ở trước kia thì Sở Tu Viễn không tin. Nhưng mà, Lâm Hàn còn mặc xiêm y tối hôm qua, trên mặt còn mang theo vết hằn khi ngủ, không có khả năng đi ra ngoài, trừ phi nàng có thuật phân thân.
Nhưng mà, nếu như nàng có thuật phân thân thì ngày đó sét đánh Ngô Thừa Nghiệp, cũng sẽ không đích thân đi qua đó, còn mặc xiêm y của hắn nữa.
Nói tóm lại, Sở Tu Viễn tin tưởng, cho nên gật đầu một cái.
Lâm Hàn kinh ngạc: “Chàng tin? Sở Tu Viễn, chàng là đang lừa ta phải không?”
“Vậy nàng nói mấy thứ này lấy đâu ra.” Sở Tu Viễn mở ra một quả to tròn màu trắng nhạt, trong tay xuất hiện hai hạt màu hồng: “Có ăn được không?” Không đợi Lâm Hàn mở miệng, bỏ vào trong miệng, Sở Tu Viễn liền không khỏi nhíu mày: “Đây là vị gì?”
Lâm Hàn bị động tác của hắn làm cho sửng sốt, lấy lại tinh thần liền tức giận nói: “Mùi chân thối của chàng đấy.”
Sở Tu Viễn suýt bị nghẹn, vội vàng nuốt đồ trong miệng xuống: “Chân ta không thối! Chờ đã, bây giờ không phải là lúc tranh luận chuyện này.” Hắn cũng không dám để Lâm Hàn nói tiếp, miễn cho nàng lại lừa gạt mình: “Ta sẽ hỏi, nàng đáp.”
Lâm Hàn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt giả vờ tức giận: “Chàng có ý gì?”
“Không có ý tứ gì khác, chính là muốn biết phu nhân ta là thần thánh phương nào.” Sở Tu Viễn không cho nàng cơ hội suy nghĩ lung tung: “Tối hôm qua nàng mơ một giấc, mơ thấy hai thứ này?”
Lâm Hàn cố ý do dự.
“Ta đoán đúng rồi à, phu nhân?” Sở Tu Viễn lại hỏi: “Khoai đỏ, vải thiều, nho đều là như vậy mà tới, căn bản không có người Tây Vực nào, cũng chẳng có sư phụ gì cả. Võ công của nàng cũng là học được trong mơ phải không? Cho nên việc đầu tiên sau khi nàng học xong chính là xử trí hai tên ác nô kia.” Nói xong, dừng một chút: “Ta làm sao lại không nghĩ tới cơ chứ? Nếu nàng thật sự có sư phụ, nàng đánh không lại bọn họ thì sư phụ nàng cũng có thể ra tay, hoàn toàn không cần phải để cho bọn họ sống thêm vài năm như thế.”
Lâm Hàn không khỏi cảm thấy may mắn không nói thẳng ra, bằng không nam nhân này nhất định có thể đoán được nàng có ký ức kiếp trước: “Nói xong chưa?”
“Ta lại đoán đúng rồi à?” Sở Tu Viễn cười nhìn nàng hỏi.
Lâm Hàn đứng dậy đi xuống.