Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 299
Cập nhật lúc: 2024-11-03 07:00:31
Lượt xem: 36
Mùng sáu tháng mười một, ngày hưu mộc, Hoàng hậu sai người đưa tiểu thái tử tới. Tiểu thái tử vừa vào cửa liền khoe khoang với Sở Đại Bảo Bảo, trong phòng nó có một cái giường, rất ấm áp.
Sở Đại Bảo Bảo sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hất tay Thái tử chạy về phía tây.
Đẩy cửa ra nhìn thấy giường sưởi nhà mình vẫn còn liền thở phào nhẹ nhõm, hỏi ngược lại Thái tử: “Tại sao nhà ngươi cũng có giường sưởi thế? Cha ta nói chỉ có nương ta mới biết làm mà.”
Tiểu thái tử lớn hơn nó hơn một tuổi, chỉ ngốc hơn phụ hoàng nó một chút, bốn tuổi đã theo đại nho đương thời học tập, mấy năm qua hiểu được nhiều hơn Đại Bảo Bảo. Nhớ tới dáng vẻ vô cùng lo lắng vừa rồi của Đại Bảo Bảo, tiểu thái tử cười tủm tỉm hỏi: “Có phải cho rằng ta đem giường sưởi của nhà ngươi chuyển đi không? Sở Bạch Bạch, ngươi thật ngốc, giường kia không thể chuyển đi được. Giường của ta là do các thợ thủ công trong cung làm ra. Họ học theo cách làm của cữu mẫu.”
Nương vẫn là nương lợi hại nhất trên đời.
Sở Đại Bảo Bảo cực kỳ vui vẻ, chủ động nắm lấy tay tiểu thái tử: “Của nhà ngươi có ấm áp như nhà ta không?”
“Ấm lắm.” Tiểu thái tử theo nó đến trong phòng: “Người trong cung ta không biết cách sưởi giường, ta thiếu chút nữa bị bọn họ nướng chín. May mắn mẫu hậu phát hiện kịp thời, bằng không ngươi sẽ không gặp được ta nữa.”
Sở Đại Bảo Bảo nhíu nhíu mày: “Người trong cung ngươi thật ngu ngốc. Nương ta thông minh, cái gì cũng hiểu, để nương ta dạy bọn họ.”
Tiểu thái tử lắc đầu: “Không cần. Bọn họ đã học được rồi.” Tự mình cởi giày bò lên, tiểu thái tử khẽ hô một tiếng: “Giống như trong phòng ta.”
“Đều là nương ta dạy thợ thủ công làm a.” Sở Đại Bảo Bảo kéo chăn chất đống bên tường lên: “Ngươi lấy mà đắp. Nương ta nói hôm nay có tuyết, ngươi không sợ tuyết sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu thái tử gật đầu: “Ta sợ tuyết rơi, lạnh ơi là lạnh.”
Đại Bảo Bảo thuận miệng hỏi: “Vậy mà ngươi còn đi ra ngoài à?” Không đợi người trả lời, nó lại tự mình nói: “Từ lúc nhà ta có giường sưởi rồi, ta không thích đi đâu nữa hết. Hôm qua nương nói, hôm nay dẫn chúng ta đi chợ đông mua đồ ăn ngon, ta cũng không muốn đi.”
“Cữu mẫu đi ra ngoài rồi à?” Tiểu thái tử vào cửa không thấy Lâm Hàn: “Sớm biết như vậy thì ngày khác ta mới đến, còn có thể ăn được đồ ăn ngon cữu mẫu nấu nữa.”
Đại Bảo Bảo mở to hai mắt: “Ngươi cũng thích đồ ăn ngon nương ta nấu à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-299.html.]
Tiểu thái tử rất thành thật gật đầu một cái.
“Vậy ta sẽ chia cho ngươi một chút. Ta không muốn đi ra ngoài, nương ta liền không đi, ở phòng bếp nấu đồ ăn ngon cho ta.” Đại Bảo Bảo nói: “Ta đoán nhất định là ngươi chưa từng ăn bánh tùng.”
Tiểu thái tử thành thật nói: “Ta chưa từng ăn bao giờ. Nó có ngon không?”
“Ngon lắm!” Sở Đại Bảo Bảo tiếp tục khoe khoang: “Cho dù bánh mì không men rất khó ăn thì nương ta cũng có thể làm rất ngon. Ngươi biết vì sao không? Bởi vì ta thích ăn.”
Cách một bức tường, Lâm Hàn trong tay bưng bánh tùng cùng đường hồ lô không khỏi nhìn về phía người bên cạnh: “Cái gì gọi là nó không muốn đi ra ngoài ta liền không đi, nó thích ta mới tìm đủ mọi cách làm đồ ăn ngon cho nó?”
Sở Tu Viễn cũng rất cạn lời: “Nó cho rằng trong mắt nàng chỉ có nó, nó là người quan trọng nhất trong lòng nàng. Lại không biết rằng phải là ta mới đúng.”
“Ta xem như biết Đại Bảo Bảo giống ai rồi.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn tuyệt đối không thừa nhận giống hắn: “Đi vào đi.”
Lâm Hàn không nhúc nhích: “Trước kia đều là các ngươi đi đón Thái tử, hôm nay lại là hoàng hậu đưa nó ra, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Là có chút kỳ quái, bởi vì trong cung xảy ra chuyện.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn nói ngay không chút suy nghĩ: “Trương Hoài luyện dược thất bại, Tô mỹ nhân dầu hết đèn tắt, hương tiêu ngọc vẫn à?”
Sở Tu Viễn sửng sốt trong chớp mắt, hiểu được trọng điểm của nàng là Trương Hoài: “Làm cho nàng thất vọng rồi, không phải hắn, là Thái hậu.”
Lâm Hàn thốt ra: “Là cái lão…”
Sở Tu Viễn cuống quít che miệng nàng lại, liếc mắt nhìn ra cửa. Lâm Hàn nhìn thấy hai thái giám đứng ngoài cửa phía tây, vội vàng gật đầu, ý bảo nàng đã biết —— thận trọng từ lời nói tới việc làm.
Sở Tu Viễn buông tay ra, trừng mắt nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Thái hậu bệnh nặng.”