Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 290

Cập nhật lúc: 2024-11-03 06:59:43
Lượt xem: 38

“Nàng biết sao?” Sở Tu Viễn nhìn nàng từ trên xuống dưới, đánh giá nàng một phen: “Sư phụ nàng còn dạy nàng cách làm giường đất nữa à?”

Lâm Hàn không có sư phụ, nàng cũng không biết cách làm, nhưng nàng có bản vẽ: “Nhất định phải có sư phụ dạy mới được à? Ta không thể từ một suy ra ba sao?”

Sở Tu Viễn: “Nếu như nàng nói thịt kho tàu, gà kho, cá kho từ một suy ra ba thì còn được. Giường sưởi sao? Ta chưa bao giờ nghe nói về việc có thể từ một suy ra ba. Phu nhân, nàng xác định chúng ta ngồi lên đó sẽ không biến thành thịt nướng chứ?”

Lâm Hàn vốn không yên tâm, nghe vậy đẩy hắn ra: “Chàng mới là thịt nướng!” Nói xong quay đầu liền đi.

Sở Tu Viễn vội vàng đuổi theo: “Tức giận à? Phu nhân, không phải ta không đồng ý, là sàn nhà kia đều là gỗ, nàng đốt lửa ở bên dưới, cho dù không đem chúng ta nướng chín thì cũng có thể đem phòng ốc thiêu rụi.”

Lâm Hàn đột nhiên dừng lại.

Sở Tu Viễn đụng vào lưng nàng, Lâm Hàn bất ngờ không kịp đề phòng lảo đảo về phía trước. Sở Tu Viễn vội vàng đỡ nàng.

Lâm Hàn xoay người: “Chàng mà không nói thì ta cũng quên luôn, phải tháo cả sàn nhà ra đã.”

Sở Tu Viễn nhất thời muốn cho hắn một cái tát, ai bảo hắn lắm miệng này!

“Phu nhân nhất quyết phải làm à?”

Lâm Hàn gật đầu: “Chàng muốn ngăn cản à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Tu Viễn nào dám, ngày lành của hắn còn chưa đủ đâu.

“Vi phu nghĩ rằng thợ thủ công bên ngoài không bằng trong cung. Phu nhân muốn làm, vi phu đi vào trong cung tìm mấy người đến làm.” Sở Tu Viễn nói.

Trong mắt Lâm Hàn sáng ngời: “Thật à?”

“Việc này mà vi phu lừa nàng thì vi phu thành cái gì chứ. Buổi chiều đưa Dịch Nhi trở về, ta liền đi tìm bệ hạ.” Sở Tu Viễn nói.

Lâm Hàn giải quyết xong một tâm sự, không khỏi nở nụ cười: “Chàng đến thư viện xem mấy hài tử có nghiêm túc nghe giảng không, ta đi tới phòng bếp.”

Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm, không thể không bội phục cơ trí của mình, nếu không chờ hắn rất có khả năng là cơm thừa canh cặn.

Giờ Thân ba khắc, Sở Tu Viễn đưa Thái tử vào cung, đem hai cân hạt vừng cùng cách làm muối vừng giao cho Hoàng hậu, Sở Tu Viễn liền mang theo hạt vừng cùng muối vừng diện thánh.

Thương Diệu nghe rõ ý đồ hắn tới, nhìn hạt vừng trên ngự án, cười mà như không cười: “Chút đồ vật như vậy mà đã muốn đổi sáu thợ thủ công lành nghề của trẫm sao?”

Sở Tu Viễn biết ngay sẽ là như vậy: “Bệ hạ có điều không biết, xử lý sạch sẽ xong chỉ còn lại hai mươi sáu cân, phu nhân lưu lại một nửa làm giống, thử làm đồ ăn mất hai ba cân, buổi trưa hôm nay lại dùng gần một cân, cho ngài hai cân, cho Hoàng hậu cùng Thái tử hai cân, trong nhà vi thần đã không còn bao nhiêu nữa cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-290.html.]

Thương Diệu tính toán một chút, lạnh lùng nói: “Là khoảng hai ba cân?”

“Gần như vậy. Chính bởi vậy mà một nhà vi thần cũng không dám ăn. Phu nhân còn nói giữ lại đến tết làm đồ ăn.” Sở Tu Viễn nói xong, thở dài một hơi: “Từ giờ đến tết vẫn còn mấy tháng nữa, thần cũng không biết nên lừa gạt Bảo Bảo như thế nào đây.”

Thương Diệu: “Làm cái gì mà cần đến hai ba cân hạt vừng?”

“Phu nhân không nói, có lẽ là gần đây nàng cân nhắc ra.” Sở Tu Viễn nói.

Thương Diệu nghe được Lâm Hàn còn biết lưu lại một nửa làm giống, liền không tức giận nữa. Giọng điệu không tốt chỉ là muốn hù dọa Sở Tu Viễn để hắn nói ra toàn bộ những chuyện mà hắn biết.

Thương Diệu cố ý trầm ngâm một lát: “Khi nào làm xong thì báo trước cho trẫm biết, trẫm lại cho ngươi thêm hai người thợ thủ công nữa.”

“Vi thần tạ ơn bệ hạ.” Sở Tu Viễn về đến nhà liền nói với Lâm Hàn, mượn được tám thợ thủ công, còn không cần trả tiền công, buổi trưa sắp xếp một bữa cơm là được.

Lâm Hàn vừa nghe không cần tiền, lập tức mặt mày hớn hở, lệnh cho quản sự mua sắm mua thêm ít thịt heo làm thịt kho tàu cho bọn họ ăn.

Thợ thủ công ăn rất cao hứng, chạng vạng trở về còn có thể cầm thêm mấy quả lê, làm việc đặc biệt nghiêm túc, chưa đến nửa tháng, thư phòng phía tây đã sửa xong.

Phơi nắng nửa tháng, Lâm Hàn dẫn nha hoàn gia đinh quét dọn một phen, lại bố trí một chút. Trời trở lạnh, khoai đỏ trồng ở hậu viện cùng với số khoai mà Thương Diệu thưởng cho đều cho vào trong hầm.

Bắp ngô không thể để vào trong hầm, Hà An lại không biết bắp ngô sợ ẩm hay sợ côn trùn nên đến hỏi Lâm Hàn phải làm sao.

Trong không gian Lâm Hàn chỉ có một chút hạt giống, nếu không phải đặt trong hộp nhựa kín thì chính là đào một cái hầm, ai mà biết cách bảo quản lương thực như thế nào chứ?

Nhưng nàng thân là Sở phu nhân không gì là không biết, nhất định phải hiểu: “Để lại mấy trăm cân để ăn, còn lại cất hết vào trong kho thóc.”

“Vậy nên ăn thế nào ạ?” Hà An lại hỏi.

Lâm Hàn suy nghĩ một chút, bảo hắn lui ra, nàng đi tiền viện tìm Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn cho nàng một cái đệm rồi vùi đầu xử lý công văn.

Lâm Hàn vươn qua xem một chút, trên đó toàn là chi, hồ, giã, dã, nàng xem mà hoa mắt chóng mặt, dứt khoát nằm úp sấp trên bàn nhắm mắt một lúc.

Sở Tu Viễn thấy như vậy không thể làm tiếp được nữa: “Chuyện gì?”

“Ta muốn nuôi lừa.” Lâm Hàn nghiêng đầu nhìn hắn nói.

Bút lông trong tay Sở Tu Viễn rơi trên bàn kêu lạch cạch: “Vi phu phải nhắc nhở nàng trước, nếu nàng dám lấy hạt vừng để xay dầu, bệ hạ liền dám lấy lại toàn bộ số hoàng kim trước kia thưởng cho nàng đấy.”

Loading...