Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 277
Cập nhật lúc: 2024-11-03 06:59:21
Lượt xem: 40
Lâm Hàn thở phào một hơi, đưa khăn tay dính đầy gừng cho Hồng Lăng, nhỏ giọng nói: “Nhanh chóng vứt đi.”
“Nàng cảm thấy nó có thể nhớ rõ sao?” Sở Tu Viễn nhìn về hướng sương phòng phía tay, không khỏi hoài nghi.
Lâm Hàn cười nói: “Sao có thể!”
Sở Tu Viễn quay mặt đi: “Vậy sao còn để nó đi ăn dưa?”
“Bình thường những chuyện ta nói với chàng, chàng mà bận rộn thì đều quên không còn một chút gì, chàng trông cậy một tiểu hài tử cho đầy năm tuổi có thể ghi nhớ mười tám năm không tái phạm sao?” Lâm Hàn liếc nhìn hắn: “Cho dù nó không hái hoa thì cũng sẽ hái cái khác. Trong mắt nó hoa là thứ không được hái, còn những thứ khác thì chưa chắc. Đầu óc của tiểu hài tử chính là đơn giản như vậy. Trừ phi chàng mang nó đến hậu viện, chỉ từng cái nói từng cái. Nhưng mà nhiều thứ như vậy, nó cũng không thể nào nhớ hết được.”
Sở Tu Viễn không nhịn được nhíu mày.
“Thấy nuôi hài tử có mệt không?” Lâm Hàn hỏi.
Đại tướng quân chột dạ, sờ mũi: “Chúng ta ra hậu viện xem còn thừa lại bao nhiêu.”
Lâm Hàn thấy thế cũng không vạch trần hắn, ra tới hậu viện mới phát hiện tiểu tử chỉ vặt có một luống, chưa động tới những luống khác, nàng thở phào nhẹ nhõm: “May là mấy cây này vẫn sống được.”
“Trụi thế này mà vẫn sống được sao?” Sở Tu Viễn vội hỏi.
Lâm Hàn chỉ vào đám hạt vừng nằm bên dưới: “Mấy thứ này đã mọc đầy hết rồi, rễ có chết thì nó cũng chín rồi.”
“Vậy là tốt. Đúng rồi, sau này thu hoạch thì phải nói với nó thế nào đây.” Sở Tu Viễn đau đầu: “Nó mắng Đại Bảo ngốc, Đại Bảo muốn đánh nó, nó ghi thù tận mấy tháng. Hôm nay chúng ta dọa nó khóc, lúc thu hoạch thứ này, nó chắc chắn vẫn còn nhớ rõ.”
Lâm Hàn: “Vậy thì làm cho nó ăn.”
“Dầu làm sao mà ăn được?” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng: “Mới nãy ta đã nói đây là món ăn ngon nhất thiên hạ.”
Lâm Hàn cười nói: “Nghe nói thứ này rất ngon, sẽ không làm nó thất vọng.”
“Xào rau hay hầm thịt?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Đều không phải. Đến lúc đó chàng sẽ biết.” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng, nàng đã chỉ lúa mì vụ xuân ở góc tường: “Mấy hạt tiểu mạch kia cũng đã mọc đầy rồi, mau hái xuống làm cho hài tử ăn đi.”
Sở Tu Viễn đưa mắt liếc nàng: “Lại làm ra vẻ thần bí.” Sau đó lại sai người thu hoạch tiểu mạch.
Ba hài tử mỗi đứa ôm một nửa quả dưa chạy ra, nhìn thấy Sở Tu Viễn đang nhóm lửa dưới gốc cây ăn quả, Lâm Hàn cầm bông lúa trên ay tay, lập tức đưa dưa hấu cho nha hoàn rồi co chân chạy tới.
Lâm Hàn nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu: “Không ăn sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-277.html.]
Đại Bảo Bảo gật đầu, ngồi xổm bên cạnh Lâm Hàn, nhìn nàng một hồi lâu rồi gật đầu: “Không ngon.”
Lâm Hàn nhẹ nhàng xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nó, nói với Lục Hà: “Đưa ta nhìn xem bị nó ăn thành cái dạng gì rồi.”
Lục Hà khom lưng, Lâm Hàn nhìn thấy ở giữa đã bị khoét một hố to, hạt dưa hấu rải đầy hai bên: “Con biết ăn thật nha. Phần dư lại để ai ăn đây?”
“Cho gà con ăn.” Tiểu hài tử nói rất dứt khoát.
Sở Tu Viễn nhận bông lúa trong tay Lâm Hàn, liếc nhìn tiểu hài tử: “Người ngoài có bạc còn không mua được, con lại mang đi nuôi gà, không sợ người ta biết được sẽ đánh con sao.”
“Người ngoài không biết.” Tiểu hài nhi nói.
Sở Tu Viễn: “Trên đời không có bức tường nào kín gió. Huống chi đại ca, nhị ca của con còn từng đến chợ đông bán dưa.”
Hắn nói lời này thật ra là để nhắc nhở Sở Dương và Sở Ngọc.
Huynh đệ hai người nhìn nhau, Sở Ngọc mở miệng nói: “Nương, năm nay chúng ta chưa từng bán dưa.”
“Không thấy mệt và nóng sao?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Dương nói tiếp: “Bán nửa ngày vẫn ổn. Nương, con muốn mua chủy thủy, Nhị Bảo muốn mua kiếm, Đại Bảo Bảo muốn mua đao.”
Đại Bảo Bảo lập tức nói: “Con muốn đao!”
“Cha chưa mua cho các con sao?” Lâm Hàn nhìn về phía Sở Tu Viễn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn: “Mua rồi.”
Sở Dương: “Con đang nói tới loại chạm khắc bằng gỗ đó, trên đó có rất nhiều hình chim thú.”
Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu: “Các con muốn loại đó làm gì?”
Sở Ngọc nói tiếp: “Con và ca ca luận võ.”
Đại Bảo Bảo không nghe đề cập tới nó, bèn đứng lên nói to: “Còn con nữa!”
Lâm Hàn nhịn không được quay sang Sở Tu Viễn. Đại tướng quân không đợi nàng mở miệng đã nói: “Ta không biết làm.”
“Cha ngốc!” Đại Bảo Bảo buột miệng thốt ra.
Sở Tu Viễn tức đến bật cười, lắc lư bông lúa trong tay, cười tủm tỉm hỏi: “Có muốn ăn không?”