Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 268
Cập nhật lúc: 2024-11-03 06:59:05
Lượt xem: 36
“Vì sao ạ?” Sở Dương hỏi.
Sở Tu Viễn giải thích: “Đồ ăn sẽ không bị lạnh, trong phòng còn nóng hổi nữa.”
“Đúng vậy.” Sở Dương tưởng tượng một chút: “Có đôi khi con cũng hận không thể ngồi ở trên giường ăn luôn.”
Lâm Hàn: “Trên giường à?”
Sở Dương gật đầu: “Trong chăn rất ấm a. Nương, nương không muốn sao?”
Kiếp trước Lâm Hàn trải qua mười mấy năm khổ sở, đi tới cổ đại lại qua thêm mấy năm nữa, gả cho Sở Tu Viễn áo đến đưa tay cơm đến há mồm, cũng đã rất thỏa mãn rồi, nào có rảnh nghĩ đến cái khác. Nhưng mà Sở Dương vừa nói như vậy, Lâm Hàn lại nhớ tới một chuyện, nhưng hiện tại không thích hợp làm, liền cười nói: “Thật tốt. Cho nên bây giờ có phải mấy đứa nên đi rửa mặt rồi không?”
“Hả?” Lời nói của Lâm Hàn nhảy quá nhanh, mấy hài tử nhất thời không kịp phản ứng.
Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Ngày mai các con đều phải đi học.” Ánh mắt dừng lại trên người Đại Bảo Bảo: “Ngày đầu tiên con đi học đã muốn đến trễ sao?”
Tiểu hài tử không thể hiểu được đến trễ là gì, nhưng nó có thể cảm thấy đó chẳng phải là điều tốt lành gì: “Con sẽ không đến trễ.” Cậu nhóc chống tay trên trường kỷ đứng lên, vẫy tay với Lục Hà: “ Ta đi tắm rửa.”
Lục Hà bế nó rời đi, Sở Dương cùng Sở Ngọc đuổi theo.
Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn cũng trở về phòng rửa mặt.
Sắc trời còn sớm, trên người hai người thoải mái cũng không ngủ được, liền ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài dạo chơi, thuận tiện tiêu thực.
Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn vòng ra phía sau, nương theo ánh trăng nhìn thấy chỗ đất trồng cây giống bông, Sở Tu Viễn nhịn không được hỏi: “Thứ kia còn phải bao lâu nữa?”
“Chắc phải thêm vài ngày nữa.” Lâm Hàn cũng nói không chừng.
Qua bốn năm ngày, Lâm Hàn lấy rơm lúa mì phủ ở trên ra, cây giống bông đã mọc lên, cũng c.h.ế.t gần một nửa. Nguyên nhân thì Lâm Hàn không biết. Nhưng có thể được một nửa đã vượt qua dự liệu của Lâm Hàn rồi, liền lệnh cho đám người lão Hà trồng xuống.
Trồng bông xong, Lâm Hàn lại lệnh nô bộc trồng một ít khoai đỏ với một ít bắp ngô, lại rắc một ít lúa mì ở bên tường.
Lúc rải lúa mì, Lâm Hàn bỗng nhiên nhớ tới trong không gian của nàng hình như có vừng, cũng không biết là sống hay là chín, đã để bao nhiêu năm rồi. Lâm Hàn tìm ra ném vào trong nước, thêm vài giọt nước suối núi vào bên trong, lệnh cho nô bộc rắc xuống.
Sở Tu Viễn thấy thứ kia cực nhỏ, không giống món chính cũng không giống trái cây rau quả, nhịn không được hỏi: “Cái gì thế?”
“Hạt vừng. Lúc trưởng thành thoạt nhìn giống cây lanh ở chỗ chúng ta.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Lanh rẻ như vậy, nàng trồng nó làm cái gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-268.html.]
“Lanh ở chỗ chúng ta chỉ có thể dùng để dệt thành dây thừng thôi. Còn vừng này có hạt dùng được, hơn nữa còn là để làm dầu.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn bật cười: “Lúc trước nàng nói đậu nành cũng có thể ép dầu, lăn qua lăn lại vài năm cũng không làm ra được. Hạt vừng nhỏ như vậy, nàng định ở cùng nó cả đời sao?”
Lâm Hàn lườm hắn một cái.
Sở Tu Viễn: “Ta nói trúng rồi à?”
“Chàng nói sai rồi! Hạt vừng này có thể giống đậu nành được sao?” Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng: “Không giống. Đậu nành phải dùng sức nghiền ép, còn hạt vừng chỉ cần nấu chín rồi lắc là có thể chiết ra dầu được rồi.”
Sở Tu Viễn không tin: “Nói thì đơn giản.”
“Nếu như làm ra thì sao?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn: “Phu nhân bảo vi phu ngồi, vi phu tuyệt đối không đứng.”
Lâm Hàn đang muốn nói tốt, nghe rõ ràng lời hắn nói: “Ta không đùa với chàng đâu.”
“Ta cũng không mà.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói: “Mấy rương đồ ở đông sương phòng còn chưa xử lý hết, nếu hạt vừng này đã không thể ăn được thì đợi vài năm nữa rồi lại trồng cũng được.”
Lâm Hàn: “Trồng ra rồi cũng có thể giấu bệ hạ trước. Bệ hạ hỏi, liền nói ta quên rồi.” Dù sao việc này nàng thường làm, Hoàng đế đã lười tức giận với nàng.
Sở Tu Viễn nghe ra ý tứ bên trong của nàng, không hiểu sao lại muốn cười: “Lời này chỉ có thể nói một chút trong nhà thôi.”
“Ta ngốc à, nói cái này với người khác làm gì.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn cười nói: “Nàng không ngốc, so với bất luận kẻ nào…” Đột nhiên nghe được tiếng bước chân lộn xộn, Sở Tu Viễn vội vàng đem những lời còn lại nuốt ngược trở về, cùng Lâm Hàn xoay người, chỉ thấy người gác cổng đang trực hôm nay chạy tới.
Hai phu thê liếc nhau —— xảy ra chuyện rồi.
Lâm Hàn mở miệng nói: “Là hai muội muội của ta tìm tới, hay là người ở quê của đại tướng quân?”
Người gác cổng đột nhiên dừng lại.
“Sao không thể là người trong cung?” Sở Tu Viễn mở miệng.
Lâm Hàn: “Người trong cung sẽ theo hắn tiến vào.” Nàng nhìn về phía người gác cổng: “Ai thế?”
Người gác cổng muốn nói lại thôi: “Đều không phải, là...”