Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 265

Cập nhật lúc: 2024-11-03 06:59:00
Lượt xem: 40

Sở Tu Viễn mấy năm trước vẫn luôn ở biên quan, chưa gặp Trương Hoài được mấy lần nên cũng không thân quen với hắn lắm, thế cho nên đã sớm quên Trương Hoài bởi vì cái gì mà được trọng dụng.

Trải qua Lâm Hàn nhắc nhở, một chút áy náy trong lòng Sở Tu Viễn biến mất hầu như không còn gì: “Ta có thể giúp nàng, nhưng nàng phải đáp ứng ta một chuyện.”

“Sau này ta không cần đến thuật dẫn lôi nữa.” Lâm Hàn giành trước nói.

Sở Tu Viễn: “Không cần phải như vậy, đừng lừa gạt ta nữa là được.”

“Được, ta đáp ứng với chàng.” Lâm Hàn vươn tay: “Đập tay thề nhé?”

Sở Tu Viễn liếc nàng một cái, nhấc chân đi ra ngoài.

Lâm Hàn sải bước đuổi theo: “Có ý gì?”

“Ta là phu quân của nàng chứ không phải minh hữu của nàng.” Sở Tu Viễn dừng lại, có thâm ý khác nói: “Lại coi vi phu là minh hữu nữa, vi phu sẽ lấy gia pháp ra để hầu hạ.”

Lâm Hàn theo bản năng muốn hỏi gia pháp gì, lời nói đến bên miệng không khỏi trừng hắn một cái - đồ dê xồm!

Sở Tu Viễn cười nhạo một tiếng, phân phó nha hoàn buổi tối thêm món ăn mặn.

Nha hoàn bà tử hưng phấn hoan hô, muốn tìm đầu bếp nấu cơm cho bọn họ buổi tối nấu món thịt kho tàu.

Lâm Hàn nhìn thấy một màn này, không khỏi trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn, ngươi thật sự biết cách sống đấy.

Sở Tu Viễn cười cười: “Hôm nay là ngày lành tháng tốt, phu nhân mất hứng gì chứ?”

Lâm Hàn lườm hắn một cái, đi tìm mấy hài tử.

Sở Tu Viễn cười ha hả đuổi theo: “Nội ưu đã trừ, ngày mai bảo Mộc nhi trở về ở mấy ngày, cho hắn giải cơn thèm ăn một chút.”

“Là chính chàng muốn ăn ấy.” Lâm Hàn liếc hắn một cái, vẫy vẫy tay với Sở Dương và Sở Ngọc.

Đại Bảo Bảo chạy tới ôm đùi Lâm Hàn: “Nương, con cũng muốn thịt kho tàu.”

Lâm Hàn khom lưng ôm lấy cậu nhóc: “Buổi sáng không mua. Chờ một chút để quản sự mua sắm ra ngoài mua rồi buổi tối làm. Đại Bảo, Nhị Bảo, hai đứa các con muốn ăn cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-265.html.]

Sở Dương nghiêm túc ngẫm lại: “Con muốn ăn lẩu mà nương nói. Hồng Lăng nói nhà chúng ta có nồi lẩu, nương, khi nào chúng ta ăn lẩu?”

Lẩu trong miệng Sở Dương chính là nồi đồng nấu trên bếp than, không phải Lâm Hàn lấy từ trong không gian ra mà là có sẵn trong phủ.

Lâm Hàn ngại tự mình ăn nấu phiền toái, cũng không phải rất muốn ăn, cho nên gả đến phủ tướng quân nhiều ngày như vậy nhưng chưa từng ăn lần nào.

“Nhị Bảo cũng muốn ăn à?” Lâm Hàn hỏi Sở Ngọc.

Sở nhị công tử gật đầu một cái: “Muốn ăn.”

Lâm Hàn quay về phía Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn thấy nàng như vậy liền biết Lâm Hàn không muốn ăn, đang tìm lý do để không ăn. Tiếc rằng Đại tướng quân đã rất nhiều năm rồi chưa được ăn lại, không nhắc tới thì không thấy thèm, vừa nhắc tới liền nhịn không được nuốt nước miếng: “Nếu bọn chúng đã muốn ăn như vậy thì buổi tối liền ăn lẩu.”

“Yeah! Ăn lẩu!” Sở Dương hưng phấn nhảy dựng lên: “Nương, ta phân phó quản sự mua sắm mua thêm chút đồ ăn.” Cậu bước một bước đến cửa, đột nhiên dừng lại: “Nương, ngoại trừ đồ ăn còn mua cái gì nữa?”

Lâm Hàn rất muốn nói cái gì cũng không mua. Thịt kho tàu, cá hấp, gà hầm nấm không ngon sao?

Ăn lẩu gì chứ!

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy nhiên, cả nhà năm người ngay cả Đại Bảo Bảo cũng không đứng về phía nàng, Lâm Hàn chỉ có thể nói: “Rau xanh trong viện chúng ta đều có, để cho quản sự mua sắm mua thêm chút thịt dê, mua hai con cá, lại g.i.ế.c hai con gà trống nữa là được.”

Sở Ngọc kinh hô: “Nhiều như vậy? Chúng ta không thể ăn hết đâu.”

Lúc này người ta thích ăn cá sống, cho nên đầu bếp nấu ăn trong các phủ đệ vương hầu tướng gia đều biết phi lê cá. Lâm Hàn muốn mua cá chính là định phi lê cá để nhúng lẩu.

Thịt gà đương nhiên là chặt nhỏ ra, ướp gia vị rồi nướng ăn.

Đã có lẩu rồi, sao có thể thiếu đồ nướng được chứ?

Lâm Hàn muốn cho bọn nhỏ một bất ngờ, liền nói: “Ăn lẩu là phải vừa ăn vừa nấu, chờ cho đồ ăn trong nồi chín thì thức ăn trong bụng cũng đã tiêu hóa hết rồi, vậy nên phải nhiều hơn bình thường mới đủ cho chúng ta ăn.”

Sở Tu Viễn gật đầu: “Nương con nói đúng đấy. Một mình Đại Bảo Bảo có thể ăn một con cá rồi.”

“Con không phải!” Tiểu hài tử đột nhiên hét lên: “Con không phải là thùng cơm, con không phải là con heo béo.”

Lâm Hàn suýt nữa không bế nổi nó: “Vậy con là gì?”

Loading...