Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 252
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:35:38
Lượt xem: 36
Lâm Hàn thản nhiên, tùy ý hắn đánh giá: “Nhìn ra cái gì không?”
Trong đáy lòng Sở Tu Viễn có một ý nghĩ, nhưng cảm thấy không có khả năng. Chỉ là đặt ở trên người Lâm Hàn, lại cảm thấy không có gì là không có khả năng hết: “Phu nhân, phu nhân còn biết sửa đường nữa à?”
“Ta còn biết xây cầu đấy.” Lâm Hàn thốt ra.
Sở Tu Viễn nghẹn họng: “Phu nhân, vi phu đang nói chuyện nghiêm túc với nàng mà.”
“Không biết, nhưng ta đã nghe nói qua dùng đá trải đường.” Lâm Hàn chỉ về phía bắc một chút: “Giống như mấy con đường nhỏ ở hậu viện của chúng ta vậy.”
Sở Tu Viễn: “Đá vụn như vậy đắt lắm, dân chúng làm sao có thể mua được.”
Lâm Hàn định hỏi đắt cỡ nào, đột nhiên nghĩ đến hai cái máng đá trong vườn cây ăn quả phía trước đều là do người đục ra từng chút một, như vậy đá vụn nhất định cũng là do con người đập ra từng chút một: “Cái này thì dễ, chàng đi theo ta ra ngoài một chuyến, ta phóng mấy tia sét lên núi, bổ núi cho vỡ ra, đá vụn rơi xuống có thể dùng trải đường.”
Sở Tu Viễn gật đầu, “Chủ ý này không tệ.”
“Đúng thế mà.” Lâm Hàn không khỏi nở nụ cười.
Sở Tu Viễn cũng muốn cười: “Dân chúng sẽ cho rằng sơn thần tức giận, chẳng những không dám dùng, còn phải nghĩ cách đem tảng đá tu bổ lại như ban đầu nữa.”
“A?” Lâm Hàn cả kinh trợn tròn mắt.
Sở Tu Viễn: “Việc này đừng nghĩ nữa. Đi phân phó phòng bếp nấu chút đồ ăn, chiều nay ta và Mộc nhi sẽ xuất phát.”
“Gấp như vậy sao?” Lâm Hàn cho rằng sớm nhất cũng là ngày mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-252.html.]
Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng: “Ta còn kiêm chức thái úy nữa đấy.”
“Bệ hạ còn chưa tìm được người thích hợp à?” Lâm Hàn không khỏi nhíu mày.
Sở Tu Viễn hoài nghi hoàng đế tỷ phu của hắn cảm thấy hắn rất thích hợp, cho nên dứt khoát đem việc này quên sạch sẽ, thế cho nên hắn hiện tại lấy một phần bổng lộc làm hai phần công việc. Nhưng điểm này không thể để Lâm Hàn biết, nếu không lần sau nhìn thấy tỷ phu hoàng đế của hắn, lại phải cùng hắn lải nhải không yên.
“Thái úy một trong tam công, nào có dễ tìm như vậy. Hơn nữa, thái úy đời trước là Ngô Thừa Nghiệp, hắn còn đang yên đang lành ở đó, ngoại trừ vi phu, ai dám nhận việc này.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn ngẫm lại cũng đúng, cướp chức thái úy của ông ta, cho dù Ngô Thừa Nghiệp không động thủ, Hoàng thái hậu cũng có thể giày vò c.h.ế.t người ta: “Lão bất tử kia, đừng để ta gặp hắn!”
Sở Tu Viễn sắc mặt đột biến, cuống quít nói: “Nàng không được làm xằng làm bậy.”
“Ta có chừng mực, yên tâm đi.” Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng: “Chàng và Sở Mộc vừa đi, trong nhà chỉ còn lại ba hài tử, cho dù ai xảy ra chuyện thì ta cũng không thể xảy ra chuyện được.”
Sở Tu Viễn yên tâm, nhưng tính tình Lâm Hàn thật sự không thể gọi là tốt, đợi Lâm Hàn đi tới phòng bếp, Sở Tu Viễn liền đi tây sương phòng tìm Sở Dương và Sở Ngọc, dặn dò bọn chúng phải chiếu cố Lâm Hàn cho tốt. Còn về phần chiếu cố như thế nào, đương nhiên là khi nào Lâm Hàn đi ra ngoài, bọn chúng nhất định phải đi theo.
Sở Dương cùng Sở Ngọc không biết nội tình bên trong, tuy rằng cảm thấy lời nói của cha bọn chúng có chút kỳ quái, nhưng vừa nghĩ nếu đi theo nương thì bọn chúng cũng có thể ra ngoài dạo chơi, liền vỗ n.g.ự.c cam đoan sẽ chiếu cố tốt Lâm Hàn.
Nhưng mà, Đại tướng quân lại không biết chiều hôm đó hắn và Sở Mộc vừa đi, sáng hôm sau Lâm Hàn liền mang theo mấy hài tử đi ra ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quan to quý nhân ở kinh thành đều ở khu vực phủ đệ phía bắc, Ngô Thừa Nghiệp cũng không ngoại lệ, cho nên vừa ra khỏi phủ Đại tướng quân Lâm Hàn liền hỏi Hàn Mặc Dương đang đánh xe: “Nhà mẹ đẻ Thái hậu có phải cũng ở gần đây không?”
Hàn Mặc Dương gật đầu, sau đó chỉ cho Lâm Hàn xem.
Lâm Hàn muốn bảo Hàn Mặc Dương vòng qua bên kia, lời nói đến bên miệng lại cảm thấy quá rõ ràng: “Ta nghe Đại tướng quân nói, Thái hậu có một huynh trưởng, hai đệ đệ. Ngô lão tặc là đệ đệ lớn của bà ta, không phải trưởng cũng không phải út, nhưng bà ta lại đối xử với Ngô lão tặc tốt nhất. Có phải Ngô lão tặc rất giống bà ta không?”
Hàn Mặc Dương vừa nghe ba chữ “Ngô lão tặc”, trong đầu chỉ còn lại “Phu nhân thật đúng là dám nói”, không có nửa phần nghi hoặc: “Không giống. Ty chức trước kia làm việc trong cung, may mắn gặp qua Thái hậu hai lần, Thái hậu gầy gầy cao cao, bệ hạ cao giống như Thái hậu.”