Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 228

Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:34:58
Lượt xem: 51

Sở Tu Viễn cảm thấy ngoài ý muốn: “Ta vẫn luôn cho rằng nàng luôn hy vọng bọn nó sẽ là trò giỏi hơn thầy.”

Lâm Hàn lắc đầu: “Ta tự nhận thấy bản thân chưa bao giờ có chí hướng gì lớn, sao có thể không biết xấu hổ mà yêu cầu hài tử tử. Hơn nữa bọn nó có một người phụ thân như chàng, bọn nó muốn vượt qua chàng thật sự không có khả năng.”

“Đại Bảo Bảo mới bốn tuổi thôi.” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng, đừng khẳng định chắc chắn như vậy.

Lâm Hàn chống cằm, nhìn ra cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Còn nhớ rõ duyên kỳ ngộ ta từng nói với chàng không? Lần đó ta đã gặp được một người, hắn đã nói rằng trí thông minh từ cha nương tổ tiên chúng ta giống như một đường lượn sóng vậy.” Nàng tiện tay chấm một chút rượu vẽ hình lượn sóng lên bàn: “Đến đời của chàng là đã cao hơn tổ tiên trước đó rất nhiều, đã đạt tới cực điểm, dù sao chàng bây giờ cũng như một vị thần giữa biển người. Đến thời hài tử của chàng, có thể nó sẽ quay về trình độ như thời cha nương, tổ tiên của chàng. Nếu sau này chàng phát hiện hài tử không so được với chàng, chàng cũng không được đối xử quá hà khắc với bọn nó.”

Sở Tu Viễn không tin: “Sao mà hắn biết được Đại Bảo, Nhị Bảo cùng Bảo Bảo đều không bằng ta?”

“Hắn không khẳng định bọn nó không bằng chàng mà là nó sẽ chiếm phần nhiều.” Lâm Hàn nhỏ giọng hỏi: “Không nói người khác, nhìn hai muội muội kia của ta xem, có thông minh được bằng một nửa cha ta không?”

Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Cha nàng đối xử với nàng không tốt, trong triều cũng có rất nhiều người không thích ông ta, nhưng người muốn mạng ông ta cũng chỉ có một mình Ngô Thừa Nghiệp. Nếu đổi thành muội muội của nàng, tới cả ta đều hận không thể, hận không thể ——”

“Đánh c.h.ế.t nàng ta.” Lâm Hàn nhỏ giọng hùa theo.

Sở Tu Viễn cười: “Văn chương của cha nàng không tồi. Lúc ông ta mới tới Trường An, bệ hạ cũng không thích ông, nhưng ông ta viết một bài phú không tệ, chữ cũng đẹp, bệ hạ mới nguyện ý cho ông ta một cơ hội.”

“Sau đó ông ta cũng biết nắm lấy, một đường thăng tới chức Thừa tướng.” Lâm Hàn hạ giọng nói.

Sở Tu Viễn gật đầu, lại nhìn ra bên ngoài, ba hài tử, đứa này còn bận rộn hơn đứa kia.

Khương Thuần Quân cùng Thẩm Xích Tiêu đại khái sợ có người đả thương bọn nó, cả hai đều ra khỏi phòng, một trái một phải trông chừng ba hài tử sít sao.

“Bán xong rồi à?” Đứng từ đây nhìn qua, đã không còn thấy sọt trái cây nữa, Sở Tu Viễn nhịn không được hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-228.html.]

Lâm Hàn: “Sở Mộc hái nhiều lắm, chắc phải một lúc nữa. Nói tiếp chuyện lúc nãy, ngoài muội muội của ta, có nhi tử nhà tam công cửu khanh nào anh dũng thông tuệ hơn lão nhân nhà bọn họ chứ.”

Sở Tu Viễn theo bản năng muốn nói tới đình úy, lời nói đến bên miệng lại phát hiện ra phụ thân của đình úy rất bình thường, nhi tử cũng vậy. Năm trước Hạ Chương còn trêu chọc nhà đình úy là hổ phụ khuyển tử.

Sở Tu Viễn cẩn thận ngẫm lại, muốn nói tới ngoại chất tiểu Thái tử nhà hắn, nhưng mà nhìn lại giang sơn Đại Chu, đông đã đến Đông Hải, nam đã đến Nam Hải, tây đến Tây Vực, bắc đến Mạc Bắc, tiểu Thái tử muốn mở mang bờ cõi thật sự là chuyện rất khó. Mà hắn nếu rơi vào thời kỳ Hung Nô cực thịnh, hắn cũng không dám xuất quân đánh Hung Nô trực diện. Nhưng phụ thân của hắn đã làm được điều này.

“Phu nhân, chuyện này chứng minh được gì chứ.” Sự tình liên quan tới hài tử, Sở Tu Viễn vẫn không muốn thừa nhận.

Lâm Hàn cười nói: “Đánh giặc không bằng chàng nhưng buôn bán lại hơn chàng đó.” Giơ tay chỉ ra bên ngoài.

Sở Tu Viễn nhìn qua đó, thấy Khương Thuần Quân xách cái sọt trống không ném vào nhà, kinh ngạc nói: “Bán xong rồi?”

“Bán xong một sọt khổ qua vàng.” Lâm Hàn nói: Chàng xem hầu bao của Đại Bảo Bảo kìa.”

Sở Tu Viễn nhìn thấy hầu bao phồng to của tiểu hài nhi, đại khái là quá nặng nên không thể không đeo trên cổ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Xích Tiêu vươn tay, tiểu hài tử cuống quýt ôm chặt.

Sở Dương quay đầu nói với nó vài câu, tiểu hài tử mới đưa túi bạc cho Thẩm Xích Tiêu.

“Hài tử này có điểm giống nàng nha.” Sở Tu Viễn.

Lâm Hàn: “Thích bạc à?” Liếc nhìn hắn một cái: “Nhi tử của chàng chỉ là thích bạc thôi sao?”

Sở Tu Viễn đang muốn gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới nhi tử của hắn cái gì cũng thích, tới chuyện trồng rau nó cũng là người ầm ĩ nhất.

Loading...