Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 210
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:55:41
Lượt xem: 50
Lâm Hàn thật vất vả mới dỗ dành được cậu nhóc, Sở Dương và Sở Ngọc cũng đói bụng.
Đang muốn bọn chúng nhịn thêm một lát nữa, chợt Lâm Hàn nghe được tiếng gà gáy. Nàng vén rèm xe lên, phát hiện bọn họ đang đi ngang qua một thôn trang, khói bếp lượn lờ bay lên, lập tức biết không nên trách hài tử.
Hôm nay họ ăn sớm hơn bình thường, mấy hài tử đói bụng sớm là phải.
“Sao lại dừng lại?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn không trả lời, hỏi ngược lại: “Còn bao xa nữa là đến huyện thành huyện Phượng Tường?”
Sở Tu Viễn chỉ mới tới một lần, hồi tưởng lại một chút: “Hai mươi dặm.”
“Nơi này có thuộc huyện Phượng Tường không?” Lâm Hàn chỉ vào thôn trang cách đó không xa.
Sở Mộc tiếp lời: “Có.”
“Nếu đều là thực ấp của phu quân, chúng ta sẽ không đi vào trong thành nữa.” Lâm Hàn quay sang Sở Mộc: “Trong xe có đồng tiền, ngươi cùng Xích Tiêu đi vào thôn mua mấy con gà, mượn bình gốm của bọn họ hầm gà, chúng ta dùng cơm.”
Trong xe có đầu bếp chuẩn bị bánh, cũng có chén đồng đũa bạc, uống canh gà cùng với bánh rất thích hợp, Sở Mộc liền đi lấy tiền.
Tiểu Sở Dương vội vàng hỏi: “Thật không đi nữa sao?”
Lâm Hàn gật đầu.
Tiểu hài tử lập tức lộ ra gương mặt tươi cười.
Lâm Hàn buồn cười: “Các con dẫn Đại Bảo Bảo chơi ở xung quanh chỗ này một lúc, gà làm xong ta sẽ gọi các con.”
Tiểu hài tử gật đầu như giã tỏi.
Sở Tu Viễn là cười thật: “Về sau còn tới nữa không?”
Ba hài tử đồng thời lắc đầu, kể cả Đại Bảo Bảo rất thích đối nghịch với cha nó.
Sở Tu Viễn: “Các con còn có thể ngồi xe, không biết người trong thôn bên kia muốn đi Trường An chỉ có thể dựa vào hai chân thôi.”
“Bọn con biết rồi, nương đã nói người trong thôn không mua nổi ngựa.” Sở Ngọc nói.
Sở Tu Viễn cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Chàng cho rằng ta mỗi ngày chỉ cùng bọn chúng nghiên cứu đồ ăn à?” Lâm Hàn lườm hắn một cái.
Đại tướng quân không khỏi sờ sờ mũi, hắn nghĩ như vậy đấy, nhưng không đợi Lâm Hàn mở miệng liền nói: “Chúng ta cũng đi vào thôn xem một chút, xử lý số cây giống khoai đỏ này, lại mượn mấy cái ghế con để ngồi nghỉ ngơi một lúc.”
Lâm Hàn cũng nghĩ như vậy, liền dẫn mấy hài tử đi vào thôn.
Nhưng mà, điều khiến Lâm Hàn cảm thấy bất ngờ chính là thôn cách huyện Phượng Tường này không xa lại nghèo hơn so với tưởng tượng của nàng, phòng ốc phần lớn đều là nhà tranh, nhà ngói tường đất chẳng được mấy căn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn liếc mắt nhìn chiếc xe kéo chở đầy khoai lang đi theo bọn họ tới đây: “Chừng này có đủ để trồng không?”
“Đủ rồi, còn có thể cắt dây khoai ra để trồng nữa mà.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng nhắc nhở.
Lâm Hàn: “Đúng vậy.” Ánh mắt liếc qua nhìn thấy người lớn trẻ nhỏ rảnh rỗi ngồi ở đầu thôn đều đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Lâm Hàn không khỏi liếc mắt nhìn lại mình một cái, nàng mặc áo nâu ngắn, cũng chẳng khác bọn họ là bao mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-210.html.]
“Phu nhân, nàng có mang giày cỏ thì bọn họ cũng sẽ nhìn chằm chằm nàng thôi.” Sở Tu Viễn chú ý tới động tác của nàng rất muốn cười: “Nhìn khí chất của nàng là biết không phải người nghèo. Hơn nữa, chúng ta cũng là người ngoài.”
Lâm Hàn ngẩng đầu, quay sang mấy người đang đánh giá bọn họ rồi cười hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Còn đang nấu.” Một nam nhân chừng năm mươi sáu mươi tuổi đứng dậy nói: “Phu nhân đến đây có việc hay là đi ngang qua?”
Lâm Hàn bịa chuyện: “Chúng ta định đi Trường An, nhưng cách Trường An mấy chục dặm, mấy hài tử đói bụng chịu không nổi liền rẽ vào thôn các ngươi mua mấy con gà làm cho hài tử ăn.”
Nam nhân kia ồ một tiếng: “Mấy hậu sinh vừa rồi là đi cùng các ngài à?”
Lâm Hàn gật đầu: “Đúng vậy. Ta thấy đất được cày xới xong rồi, hoa màu đã trồng xong chưa?”
“Mấy ngày trước trời có mưa đã rắc hạt rồi.”
Lâm Hàn khẽ xích sang chỗ Sở Tu Viễn ở bên cạnh: “Khi người này nói chuyện những người khác không hé răng, có thể là thôn trưởng, chúng ta liền tìm hắn.”
Sở Tu Viễn đang có ý này, liền cùng Lâm Hàn đi qua: “Sao lại không dùng đến máy gieo hạt? Không phải là bệ hạ đã chuyển cách làm máy gieo hạt đến các huyện trấn rồi sao?”
“Đúng thế, chúng ta đã thấy rồi, nhưng là không mua nổi a.” Nam tử kia nói xong thở dài.
Sở Tu Viễn: “Thôn các ngươi nhiều người cùng nhau góp lại cũng không mua nổi một bộ cày, bừa và máy gieo hạt à?”
Khoé miệng nam tử giật giật, không trả lời Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn hiểu được, cùng nhau mua cũng được, nhưng những người này đại khái cảm thấy không cần thiết - cũng không thể đề cao sản lượng, còn lãng phí tiền bạc.
“Không mua nổi à?” Lâm Hàn cố ý hỏi lại một lần nữa.
Sắc mặt nam tử kia thay đổi.
“Ta có một ý tưởng thế này, ngươi…”
“Oa —— nương, nương...”
Tiếng khóc của Đại Bảo Bảo truyền tới.
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Thằng nhóc này lại làm sao nữa vậy?”
“Nương, mau đến đây, mau đến đây!”
Tiếng của Sở Dương đi theo.
Sắc mặt Lâm Hàn lập tức thay đổi: “Xảy ra chuyện rồi.”
Sở Tu Viễn vội vàng theo tiếng đi qua.
Lâm Hàn đột nhiên dừng lại.
Sở Tu Viễn đang muốn hỏi làm sao, chợt nhìn thấy một con ngỗng trắng gắt gao đuổi theo Khương Thuần Quân đang ôm Đại Bảo Bảo.
“Phu nhân, tướng quân, mau tránh ra.” Khương Thuần Quân gào thét.
Lâm Hàn cầm trường kiếm bên hông Sở Tu Viễn c.h.é.m xuống.
Sở Tu Viễn kinh hãi: “Không được.”