Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:55:37
Lượt xem: 58
Thương Diệu: “Nếu không sao có thể bị đánh cho tan tác như thế?” Hắn duỗi thắt lưng, nhìn thấy tấu chương: “Vườn Phù Dung làm giấy chưa xong à?”
Thường Hỉ ngẩn người, phục hồi tinh thần vội vàng nói: “Trong công thức làm giấy của Sở phu nhân có ghi phải dùng trúc sào mới mọc, bọn họ đại khái cảm thấy tre trúc loại nào cũng giống nhau cả, không tin lắm, kết quả giấy làm ra lần sau còn kém hơn cả lần trước. Nghe nói, nô tài cũng chỉ nghe nói thôi, giấy có thể dùng như giấy vệ sinh đã chất đầy cả một gian phòng.”
“Trách không được mấy ngày nay bọn họ giống như lặn mất tăm.” Thương Diệu cười nhạo một tiếng: “Sai người đưa cho phủ Đại tướng quân một ít, thuận tiện hỏi Sở phu nhân có phải chỉ có thể dùng trúc sào hay không.”
Thường Hỉ cười nói: “Vâng, nô tài đi ngay đây.”
Nhưng mà, Lâm Hàn nhận được giấy lại chẳng vui nổi, đợi người trong cung đi rồi, nàng liền hỏi Sở Tu Viễn ở bên cạnh: “Không có gì muốn nói à?”
“Nói cái gì?” Sở Tu Viễn nghi hoặc khó hiểu.
Lâm Hàn: “Thương Vãn tuyên bố muốn tìm bệ hạ, bệ hạ không tuyên chàng tiến cung, ngược lại sai người đưa tới một xe giấy, chàng nói bệ hạ có ý gì?”
“Tìm nàng để đổi công thức làm giấy đấy. Không phải vừa rồi nàng mới nói cho bọn họ biết cũng có thể dùng vỏ cây, thậm chí là tơ dệt vải để làm à, chính là công thức của tiền nhân, chỉ cần thêm vỏ cây nhão nhão sền sệt vào là thành.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn cười lạnh một tiếng: “Không phải là đang hy vọng ta hết giận, đừng có chấp nhặt với muội muội của hắn sao? Chàng nói muội muội hắn chỉ mời chàng đến nghe vũ khúc, vậy thì vì sao bệ hạ cho rằng ta sẽ tức giận đây?”
“Phu nhân, đã qua rồi.” Sở Tu Viễn cười khổ.
Lâm Hàn: “Một ngày nàng ta không từ bỏ ý định, ngày đó còn…”
“Chờ một chút, phu nhân.” Sở Tu Viễn nhìn bốn phía, nha hoàn gia đinh không có ở đây, mấy hài tử cũng bị Sở Mộc mang đến cách vách: “Lần trước cũng không thấy nàng tức giận như vậy.”
Lâm Hàn há miệng muốn nói cái gì, chợt nhìn thấy vẻ mặt hắn đầy hy vọng, giống như là đang chờ mong cái gì, không khỏi chột dạ: “Chàng là phu quân của ta, ta tức giận mới là bình thường. Hay là chàng đang hy vọng ta cũng học theo Thương Vãn thu nạp một đám nữ tử, dạy dỗ từng người rồi lần lượt đưa vào trong phòng chàng?”
“Không, không.” Sở Tu Viễn vội vàng nói.
Lâm Hàn hừ một tiếng: “Còn không có gì để nói nữa sao?”
“Ta thật sự không biết nên nói cái gì hết.” Sở Tu Viễn thật sự không biết.
Nhưng mà, Sở Mộc trốn ở góc tường nghe ngóng tình hình nghe đến phát mệt: “Thẩm thẩm muốn chính miệng ngài nói, sau này nếu gặp lại Vãn công chúa thì phải đi đường vòng a, thúc phụ của ta ạ.”
Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn giật mình, theo tiếng nhìn lại, bên tường xuất hiện thêm một cái đầu, hai người lại giật mình thêm lần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-208.html.]
“Lén lén lút lút còn ra thể thống gì hả!” Sở Tu Viễn tức giận nói.
Sở Mộc đi ra: “Không ra thể thống gì, nhưng ngài phải nói ra a.”
Sắc mặt Sở Tu Viễn đột nhiên biến đổi. Nhưng Sở Mộc không đợi hắn mở miệng liền nói: “Ta đi sang cách vách mang Đại Bảo, Nhị Bảo cùng Bảo Bảo qua đây, đã tới giờ Mùi rồi, nếu các ngươi đã không đánh nhau mà cũng không ăn thì chúng ta cũng c.h.ế.t đói trước.” Nói xong hắn liền trèo tường sang nhà bên cạnh.
Lâm Hàn khoanh hai tay, quay về phía Sở Tu Viễn.
“Sau này gặp nàng ta ta sẽ đi đường vòng, tuyệt đối không cho nàng ta có cơ hội chặn ta lại, ta thề với trời.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn: “Nếu nàng ta nói hoàng hậu hoặc ta ở trong phủ nàng ta, chàng có đi không? “
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không thể nào. Hơn nữa, nàng ta không dám động đến hoàng hậu, cũng không dám bắt nạt nàng, ta đi hay không cũng không có gì khác nhau.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn hài lòng, cảm xúc tức giận trong lòng chợt tiêu tan, xoay người phân phó nha hoàn bày cơm.
Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám xem nhẹ, mỗi ngày hạ triều liền hồi phủ, cho dù có bằng hữu hẹn hắn như thế nào, trêu chọc hắn ra sao hắn cũng không dám đi tới chợ đông chợ tây, quả thực là sợ đụng phải Thương Vãn.
Đối với biểu hiện của Sở Tu Viễn, Lâm Hàn cực kỳ hài lòng. Ngày trong phủ trồng khoai lang, Lâm Hàn bảo đầu bếp g.i.ế.c một con gà trống lớn do bọn họ tự nuôi.
Sở Mộc không khỏi hỏi: “Không giữ lại để gáy sáng sao?”
“Một hai con là đủ rồi.” Lâm Hàn dừng lại một chút: “Ta nuôi gà trống cũng không phải giữ lại để gáy sáng.”
Sở Mộc: “Ăn sao?”
“Ngoại trừ ăn ra thì còn có thể phối giống với gà mái.” Lâm Hàn nói.
Sở Mộc bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là vì đẻ trứng a.”
Sở Tu Viễn lập tức muốn đá thằng chất tử ngốc nghếch của hắn đến Hầu phủ cách vách: “Gà mái đẻ trứng không cần gà trống. Muốn gà mái đẻ trứng ấp nở ra gà con mới cần đến gà trống.”
Sở Mộc không khỏi quay về phía thẩm thẩm mình, thấy khóe miệng Lâm Hàn mỉm cười, mặt tiểu Hầu gia thoáng cái liền đỏ bừng lên - hắn vô tri.
“Nhưng nhà chúng ta đã có hơn mười con gà mái, còn ấp gà con nữa à?” Thẩm thẩm hắn muốn biến phủ Đại tướng quân thành trang trại gà a.