Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 179

Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:54:50
Lượt xem: 57

“Có phải nàng không biết dưa hấu nàng trồng ở bên ngoài thiên kim cũng không mua được không?” Thương Diệu hỏi.

Sở Tu Viễn ngẫm lại bộ dáng Lâm Hàn tập mãi thành thói quen: “Hình như thế.” Hắn không muốn nghe hoàng đế mắng Lâm Hàn nữa, lại không thể ngăn cản, dứt khoát hỏi: “Bệ hạ, nàng ta tiếp xúc với người của Hàn vương như thế nào?”

“Lúc đi ra ngoài mua đồ với người trong phủ của ngươi.” Thương Diệu ngẫm lại: “Cụ thể khi nào thì trẫm quên hỏi rồi. Ngươi không biết sao?”

Sở Tu Viễn gật đầu: “Nàng tức giận lại thương tâm, vậy nên cái gì cũng không hỏi.”

Hoàng đế Thương Diệu đang muốn nói cái gì, khóe mắt liếc qua thấy Lâm Hàn đi tới, nuốt lời định nói lại, chỉ vào người đang kết đoàn kết đội đi về phía bắc: “Cần nhiều người như vậy à?”

“Cần chứ.” Lâm Hàn giao Đại Bảo Bảo đang ngủ cho Hồng Lăng, bảo nàng ấy đưa vào trong phòng: “Bệ hạ, trong phủ thiếp thân không có cân.”

Thương Diệu thuận miệng nói: “Không có thì không có thôi.”

“Không phải là ngài muốn biết có phải sản lượng mỗi mẫu có tới ngàn cân hay không à?” Lâm Hàn không khỏi đánh giá hắn một phen, đây là vui mừng quá mức nên ngay cả sản lượng khoai cũng quên mất rồi.

Thương Diệu định hỏi cái gì ngàn cân, ý thức được nàng nói cái gì, lập tức xoay người lại: “Thường Hỉ, tuyên Đại Tư Nông.” Hắn nhìn thấy Khương Thuần Quân cầm bội kiếm bước đến: “Thuần Quân, nhanh chóng đi tìm một ít bao tải cùng một…một cái cân có thể không đủ, hai cái cân đi.”

Khương Thuần Quân không khỏi nhìn Lâm Hàn.

“Nhìn nàng ấy làm gì? Người phát bổng lộc cho ngươi chính là trẫm.” Thương Diệu tức giận nói.

Lâm Hàn buồn bực, Hoàng đế lại phát điên cái gì thế, hôm nay nàng chẳng những không chọc hắn, còn giúp hắn thu thập Thái hậu nữa. Ngay cả khi hắn không biết thì hắn cũng không cần phải như vậy mà.

Khương Thuần Quân còn không biết trong cung xảy ra chuyện, lầm tưởng Hoàng đế còn đang vì chuyện của Hàn vương mà phiền lòng, vội vàng đáp một tiếng rồi cùng Thường Hỉ đi ra ngoài.

Thường Hỉ đi tới phủ Đại Tư Nông, Khương Thuần Quân phóng ngựa chạy tới chợ phía đông, bởi vì bên này tất cả đều là quan to quý nhân, không có nhà ai trong nhà có cân nên chỉ có thể đi tới chợ phía đông tìm mua.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Khương Thuần Quân cực tốt, tuy nói Đại Tư Nông cũng ở phía bắc, nhưng mà, hắn và Thường Hỉ vừa mới buộc ngựa vào cọc ngựa ở cửa thì Khương Thuần Quân cũng đã trở về.

Trong tay cầm hai cái cân, một đống bao tải được chất trên lưng ngựa.

Trên đường tới đây, Đại Tư Nông đã nghe Thường Hỉ nói qua, nhìn thấy nhiều bao tải như vậy, hắn không khỏi hỏi: “Cần nhiều như vậy à?”

“Sở phu nhân chưa bao giờ ăn nói lung tung.” Khương Thuần Quân nói.

Đại Tư Nông không khỏi đỡ trán: “Mấy người trẻ tuổi các ngươi a.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-179.html.]

“Làm sao vậy?” Khương Thuần Quân nghi hoặc khó hiểu.

Đại Tư Nông chỉ vào đống bao tải: “Chỗ này chắc phải có đến hai mươi ba mươi cái phải không?”

Khương Thuần Quân gật đầu.

Thường Hỉ công công đã quen nhìn cảnh tượng hoành tráng, sắc mặt cũng khẽ biến.

“Ta…mua ít à?” Khương Thuần Quân vội vàng hỏi.

Đại Tư Nông cả ngày tiếp xúc với lương thực cùng với Thường Hỉ xuất thân từ nhà nông nhìn nhau một cái, đồng thời thở dài một hơi.

“Ta lại đi mua thêm.” Khương Thuần Quân nói xong liền đi dắt ngựa.

Đại Tư Nông đưa tay ngăn lại: “Ngươi có biết một bao tải chứa được bao nhiêu không?”

Khương Thuần Quân theo bản năng lắc đầu.

“Hai thạch.” Đại Tư Nông vươn hai ngón tay ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khương Thuần Quân đang muốn gật đầu tỏ vẻ hắn biết rồi, quay lại nhìn đống bao tải, há hốc mồm: “Chừng này có thể đựng được năm, năm sáu ngàn cân? Vậy phải làm sao bây giờ? Đã mang về đây rồi, cũng không thể ném bao tải đi được.”

Đại Tư Nông: “Cho nên nói các ngươi là những người trẻ tuổi, sống thoải mái quen rồi nên ngay cả một bao tải có thể đựng được bao nhiêu cũng quên luôn. Có khi nào vài năm nữa ngay cả cây trồng cũng quên luôn không?”

“Cái này thì không đâu.”

Đại Tư Nông bất đắc dĩ lắc đầu: “Bệ hạ gần đây tâm tình không tốt, cần mười mấy cái bao tải thôi, ngươi lại cầm về hai mươi ba mươi cái, ngươi đoán bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào?”

“Khương Thuần Quân làm việc không để tâm.” Thường Hỉ công công tiếp lời: “Khương đại nhân, chọn cho nô tài mười cái, để nô tài giúp ngài cầm vào.”

Khương Thuần Quân nhớ tới hoàng đế lúc trước ngay cả Lâm Hàn cũng thầm trào phúng, vội vàng mở bao tải ra, chọn mười cái bình thường, cùng với cân đưa lại cho Thường Hỉ.

Thường Hỉ ôm bao tải và cân đi tới hậu viện, Thương Diệu liền chỉ vào bao tải nói với Lâm Hàn: “Chuyện cho tới bây giờ, trẫm cũng không truy cứu một ngàn cân hay hai ngàn cân. Chỉ cần chất đầy mười bao tải này, trẫm sẽ thưởng ngươi thiên kim.”

Sắc mặt Sở Tu Viễn đại biến: “Bệ hạ…”

“Ngươi câm miệng, trẫm không nói chuyện với ngươi.” Thương Diệu nhìn chằm chằm Lâm Hàn: “Sở phu nhân, hiện tại đổi ý còn kịp.”

Lâm Hàn cười nói: “Nhân vô tín bất lập.”

Loading...