Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 178
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:54:48
Lượt xem: 70
Sở Tu Viễn không nhịn được cười.
“Chàng còn cười nữa à?” Lâm Hàn đánh một cái vào chân hắn.
Sở Tu Viễn đè tay nàng lại, nhịn cười nói: “Thấy phu nhân tự biết mình biết người như vậy, ta rất vui.”
“Sở Tu Viễn, đừng có quá đáng!” Lâm Hàn nhéo mạnh chân hắn.
Sở Tu Viễn hít sâu một hơi, vội vàng túm tay nàng lại: “Nàng đã quên rồi à?”
“Ta quên cái gì?” Lâm Hàn căn bản không biết hắn muốn nói cái gì.
Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói: “Cái chuyện sét đánh giữa trời quang giáng xuống chỗ Thái hậu như vậy, đối với bệ hạ mà nói chính là thiên đại hỉ sự. Nhất định bệ hạ sẽ nhớ tới chuyện sản lượng mỗi mẫu ngàn cân mà nàng đã nói, muốn vui càng thêm vui, sẽ đi phủ chúng ta đào khoai.”
“Thì ra là việc này.” Lâm Hàn an lòng.
Đến phủ tướng quân, không đợi Thương Diệu đi vào, Lâm Hàn đã gọi đám người lão Hà đi ra.
Hồng Ngẫu bị Đình úy mang đi, nô bộc trong phủ lầm tưởng Lâm Hàn sẽ cảnh cáo bọn họ. Tuy nhiên, Lâm Hàn không làm gì cả. Nếu không phải bọn họ quen biết Hồng Ngẫu thì đã nhịn không được nghi ngờ rằng Hồng Ngẫu chưa bao giờ xuất hiện, chỉ là người mà bọn họ tưởng tượng ra.
Chuyện này khiến cho nô bộc trong phủ rất bất an, biểu hiện cụ thể chính là Lâm Hàn vừa dứt lời, toàn bộ nô bộc ở phụ cận lập tức buông công việc trong tay chạy tới, chờ nghe sai phái.
Lâm Hàn phát hiện Thương Diệu đi thẳng đến hậu viện, không khỏi oán thầm, Sở Tu Viễn không hổ là em vợ của hoàng đế, hiểu rõ Thương Diệu chẳng ai bằng.
“Phu nhân, chuyện gì vậy ạ?” Lão Hà người duy nhất bị Lâm Hàn điểm danh nhịn không được hỏi.
Lâm Hàn thu tầm mắt lại: “Cắt mấy dây leo ở hậu viện, chất đống trên bãi đất trống phơi cho khô để làm cỏ đêm cho ngựa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chuẩn bị thu hoạch ạ?” Lão Hà hỏi.
Lâm Hàn gật đầu.
Lão Hà gọi hết những người tạm thời không có việc gì làm qua, không quan tâm là nam hay nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-178.html.]
Trước kia có lẽ có người oán giận ở trong lòng, hiện giờ đều lo lắng Lâm Hàn đang kìm nén lửa giận cho nên chẳng những không ai dám hé răng, phát hiện liềm không đủ, còn đi tìm thêm xẻng.
Một đám người chạy rầm rập khiêng đủ các loại công cụ lướt qua Thương Diệu thẳng đến ruộng khoai, Thương Diệu giật mình, nhịn không được nói với Sở Tu Viễn: “Nô tài trong phủ ngươi, tại sao trẫm cảm thấy có chút kỳ quái.”
Sở Tu Viễn mấy ngày nay cũng phát hiện ra, cũng biết vì sao: “Là sợ phu nhân vi thần.”
“Nàng ấy lại thu thập bọn họ à?” Thương Diệu tò mò: “Bởi vì Hồng Ngẫu kia sao?”
Sở Tu Viễn không dễ giải thích, dứt khoát gật đầu một cái, không đợi Thương Diệu hỏi lại liền giành trước hỏi: “Bệ hạ, vì sao mà Hồng Ngẫu lại phản bội thần cùng phu nhân?”
“Còn có thể vì sao nữa chứ.” Cho dù thiên điện cung Trường Nhạc bị sét đánh, Thương Diệu vừa nghĩ tới chuyện phiền lòng mấy ngày nay, vẫn nhịn không được thở dài: “Chê phu nhân ngươi quản nhiều, không cho nàng ta giúp đỡ người trong nhà, không hiểu dân gian khổ sở ra sao.”
Sau khi xảy ra chuyện, Sở Tu Viễn từng lén hỏi Hồng Lăng, có phải Lâm Hàn đã từng phạt Hồng Ngẫu không.
Hồng Lăng suy nghĩ hơn nửa ngày mới nhớ tới, Lâm Hàn chỉ nhắc nhở Hồng Ngẫu một lần, còn nói rất bóng gió, không có khả năng bởi vì chuyện đó.
Sở Tu Viễn cũng cảm thấy không có khả năng, hôm nay thấy Thương Diệu cảm khái như vậy, Sở Tu Viễn rất ngoài ý muốn, lại nghĩ lại trên đời có vài người có cái đầu khác với người thường, tỷ như Hàn vương cùng Thái hậu. Sở Tu Viễn đổi lại câu hỏi: “Chỉ bởi vậy thôi à?”
“Còn nói phu nhân ngươi không nhìn trúng nàng ta.” Thương Diệu nói ra, nhịn không được mà bật cười: “Nàng ta chỉ là một người hầu, phu nhân ngươi ngoại trừ là chủ nhân của nàng ta thì còn là phu nhân của đại tướng quân triều ta nữa, nhìn trúng nàng ta mới có quỷ ấy.” Hắn dừng một chút, lắc đầu: “Đời này trẫm đã từng gặp không ít nữ nhân, cho tới bây giờ chưa từng thấy người nào giống nàng ta như vậy.”
Sở Tu Viễn cũng chưa từng thấy: “Đại khái phu nhân đối xử với bọn họ quá tốt, vậy nên mới nghĩ giúp người nhà bọn họ là chuyện nên làm, ngăn cản bọn họ trợ giúp người nhà chính là tội ác tày trời.”
“Tốt như thế nào?” Thương Diệu không nhìn ra tính tình Lâm Hàn tốt bao nhiêu.
Sở Tu Viễn chỉ vào chỗ đất trồng rau củ: “Mùa hè lúc đó trái cây và rau củ nhiều, ngoại trừ đưa cho bệ hạ cùng nhà thần tự mình ăn, còn lại cho bọn họ tùy ý ăn.”
“Dưa hấu, dưa lê cũng vậy à?” Thương Diệu hỏi.
Sở Tu Viễn nghĩ một chút: “Thưởng cho bọn họ phần lớn là những trái bề ngoài không đẹp lắm.”
“Như vậy cũng là có cái đẹp phải không? Vậy thì nàng như vậy cũng là xứng đáng!” Thương Diệu lạnh lùng nói.
Đại tướng quân nghẹn họng.