Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 160
Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:01:31
Lượt xem: 63
Hồng Lăng: “Đào xòn rồi. Đợi một thời gian nữa là có thể đào dưa, củ cải và cải trắng lên cất vào đó. Hiện tại chỉ cần chờ đào khoai, trồng rau chân vịt và tỏi, mấy cái đó có thể trữ tới mùa đông.”
“Những cái đó không vội.” Lâm Hàn nhìn ra ngoài, chỉ thấy rèm cửa: “Ngày mai là ngày duyệt quân, nhiều nhất là sáu ngày nữa bệ hạ sẽ tới đây nhìn ta đào mấy thứ kia lên.”
Hồng Lăng khó hiểu: “Vì sao bệ hạ lại quan sát phu nhân?”
“Y lo lắng ta trộn thêm cát đất vào làm tăng trọng lượng.” Lâm Hàn cười nói.
Hồng Lăng lại càng nghi ngờ: “Vườn Phù Dung cũng có mà.”
“Bệ hạ lo lắng sản lượng của vườn Phù Dung ít hơn chỗ này của ta, ta sẽ tìm lý do để nói y không biết cách trồng.” Có lẽ nàng sẽ không nói trực tiếp như vậy, nhưng sản lượng khoai lang quá cao, Lâm Hàn không muốn mang đến cho mình thêm phiền phức không cần thiết, thà rằng chờ thêm mấy ngày.
Hồng Lăng: “Khi nào tướng quân mới về?”
“Chắc là mười ba. Nghe nói chỗ duyệt quân cách Trường An rất xa.” Lâm Hàn không đến đó được nên cũng không hỏi thêm, miễn cho biết rồi trong lòng lại thấy ngứa ngáy khó chịu.
Chiều mười hai tháng chín, Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc đã trở lại.
Thúc chất hai người vừa đen vừa gầy.
Suýt nữa Lâm Hàn đã không nhìn ra: “Sao hai người trông còn mệt mỏi hơn lúc xuất chinh vậy?”
Sở Tu Viễn: “Lúc xuất chinh chỉ mệt khi giao thủ với Hung Nô.”
“Lần này ngày nào cũng bận rộn tới tối muộn, còn có hai ngày tới tận khuya, còn phải đề phòng cái tên Hàn vương kia nữa.” Sở Mộc nói tiếp.
Lâm Hàn nhớ tới nghi thức duyệt binh từng xem ở đời trước, các tướng lĩnh trong lúc duyệt binh đều gầy đi mấy cân: “Sao không ở trạm dừng nghỉ một đêm đi?”
“Có muỗi, không ngủ được.” Sở Mộc vừa nói vừa vươn tay: “Ngài nhìn này, đều là vết cắn mấy ngày nay. Cũng đã vào thu rồi, không biết sao còn có muỗi.”
Lâm Hàn nói mùa đông phương nam cũng có muỗi.
“Hai người mau đi tắm rửa đi, ta dặn dò nhà bếp làm thêm vài món. Sở Mộc, buổi tối ngươi ở đây hay là sang chỗ bên cạnh?” Lâm Hàn hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-160.html.]
Tiểu hầu gia muốn ở đây nghỉ tạm, nhưng bằng hữu tốt của hắn ở trong quân không biết nghe ai nói, biết trong phủ nhà hắn có trồng cây ăn quả. Hắn nói không có, một đám đều không tin, một hai phải tới đây xem thử.
Sở Mộc nghi ngờ ngày mai bọn họ sẽ chạy tới đây, lúc đó sẽ khó coi lắm, thẩm thẩm sẽ xử lý hắn mất.
Tiểu hầu gia cũng người ưa sĩ diện, không muốn mới ba tháng đã bị xử hai lần nên nói với Lâm Hàn: “Ngày mai ta có chút việc, tối nay sẽ sang cách vách.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn khẽ gật đầu, để thúc chất hai người đi tắm, sai nhà bếp làm thêm đồ ăn rồi dặn dò Hoàng Kỳ sang nhà cách vách dọn dẹp một chút.
Giờ Dậu canh ba, Lâm Hàn và ba hài tử nghe được tiếng ngáy rung trời từ trong phòng phát r.
Bước vào phòng ngủ xác định người phát ra âm thanh đó chính là Đại tướng quân, Lâm Hàn thở dài, đêm nay chắc không ngủ được rồi.
Nhưng mà, nàng đến cạnh giường đẩy Sở Tu Viễn vào trong một chút, đầu hắn lệch khỏi gối đầu lại không còn nghe tiếng ngày nữa.
Trước đây Lâm Hàn từng nghe người ta nói nằm gối quá cao cũng sẽ dẫn đến hiện tượng ngáy, không biết là thật hay giả, nhưng thấy hắn không còn ngáy nữa, nàng lập tức ném gối đầu qua chỗ chiếc ghế con cạnh giường, thổi đèn đi ngủ.
“Phu nhân, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.”
Lâm Hàn đột nhiên mở mắt, nhấc chân đá qua.
“Là ta!” Sở Tu Viễn sớm đã có phòng bị, ngăn cái chân nàng trước một bước: “Có chuyện rồi.”
Lâm Hàn cứng đơ cả người.
Sở Tu Viễn biết nàng đã tỉnh táo, lập tức buông nàng ra, nhỏ giọng nói: “Ta nghe thấy tiếng lạch cạch. Nhà chúng ta không có mèo, nàng sợ Bảo Bảo còn nhỏ sẽ quơ quào loạn xạ nên đã cất hết vại bình linh tinh rồi, không thể nào là do chuột làm ngã đồ gốm.”
Lâm Hàn xoay người ngồi dậy, lấy áo ngoài treo trên bình phong mặc vào, nhận lấy bảo kiếm hôm qua Sở Tu Viễn mang về từ trong quân: “Chàng dùng thứ gì?”
“Còn một thanh ở thư phòng.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói.
Lâm Hàn bắt lấy hắn: “Địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, không được.”
“Dù sao cũng phải ra ngoài. Người bình thường khó mà qua mắt được đám cấm vệ gác đêm, ta phải đi xem mấy hài tử.” Sở Tu Viễn.