Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 155

Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:01:24
Lượt xem: 52

Sở Tu Viễn chống tay lên sàn nhà, dùng sức xoay người nhảy lên giường.

Lâm Hàn theo bản năng trốn ra phía sau.

Nhưng mà giường ngủ kiếp này của nàng không giống kiếp trước, bốn phía không có gì ngăn lại, Lâm Hàn đã quên mất điểm này, nửa người ngã vào khoảng không, đồng tử Sở Tu Viễn co lại, cuống quýt túm người về, biến thành tư thế nam trên nữ dưới.

Sắc mặt Lâm Hàn trắng bệch: “Tướng quân, Đại tướng quân, Sở Tu Viễn, Tu Viễn, phu quân…”

“Hiện tại mới biết ta là phu quân của nàng sao?”

Lâm Hàn cẩn thận nói: “Vẫn luôn biết mà. Phu quân, hôm nay chàng không thượng triều sao?”

“Đa tạ phu nhân nhắc nhở, vi phu hôm nay không cần thượng triều, bệ hạ cho vi phu nghỉ ngơi ba ngày.” Sở Tu Viễn cười tủm tỉm nói.

Lâm Hàn rất muốn cho hoàng đế một đạo sấm sét.

“Bây giờ là ban ngày, ban ngày không tiện làm cái kia đâu nhỉ.” Lâm Hàn bối rối hỏi.

Sở Tu Viễn: “Phu thê tân hôn khó lòng kiềm chế, sẽ không có ai nghị luận đâu. Hơn nữa đây là nhà chúng ta, không phải bên ngoài, nàng không nói ta không nói, ai biết được chứ.”

“Hồng Lăng, Hồng Ngẫu.”

Sở Tu Viễn: “Các nàng ấy còn nhỏ, không hiểu đâu.”

Lâm Hàn lại muốn thưởng cho Sở Tu Viễn một tia sét, từ khi nào hắn bắt đầu ăn nói như vậy chứ.

Sở Tu Viễn nâng tay, thử thăm dò đưa tay lên kéo y phục, Lâm Hàn chặn tay hắn lại: “Thật không được, tướng quân, Bảo Bảo sắp tỉnh rồi.”

“Có nha hoàn.” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Hàn: “Nhưng nó không rời ta được nha.”

“Sớm muộn gì cũng phải tách ra. Nó đã ba tuổi rồi, không còn nhỏ nữa.” Sở Tu Viễn nói, bỗng nhiên cảm thấy cứ thế này thì hai người bọn họ sẽ giằng co tới tối mất: “Phu nhân sợ?”

Lâm Hàn ưỡn ngực: “Ai sợ?!”

“Không sợ vậy đến đây đi.” Sở Tu Viễn cười nói.

Sắc mặt Lâm Hàn thay đổi, trở nên lúng túng: “Ta, ta sợ, ta sợ mang thai.”

“Nàng nói nàng không sinh được mà.” Lời này là do Lâm Hàn thuận miệng kể ra trong lúc nói chuyện phiếm. Sở Tu Viễn không tin, sau đó lại phát hiện nàng không có nguyệt sự, tìm Hồng Lăng hỏi mới biết đó không phải là ảo giác của hắn: “Cho dù nàng gạt ta cũng không sao. Ngày khác ta đến tìm bệ hạ thỉnh giáo một số biện pháp tránh thai.”

Lâm Hàn: “Cái này —— cái này, ta sợ đau!”

“Nàng đau ta cũng đau mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-155.html.]

Lâm Hàn không tin: “Chàng đau cái gì?”

“Ta đau lòng.”

Lâm Hàn hoảng sợ: “Ngươi ngươi ngươi là ai?”

Sở Tu Viễn bình thường không thể mở miệng nói ra những lời này được, nhưng hắn nghĩ đến cảnh Lâm Hàn biến sắc thì lại buột miệng thốt ra.

“Phu nhân còn lo lắng điều gì?” Sở Tu Viễn không đổi sắc mặt kéo luôn phần y phục còn lại xuống.

Lâm Hàn không có, nàng cũng muốn khai trai nha, nhưng mà nàng không biết gì hết, còn sợ đau, càng sợ sẽ cho Sở Tu Viễn một cước lăn xuống giường, lúc đó chắc Sở Tu Viễn sẽ g.i.ế.c nàng mất.

“Phu quân…”

Sở Tu Viễn cũng không muốn vòng vo với nàng nữa, hắn phát hiện Lâm Hàn cũng không chán ghét hắn: “Giao cho ta, phu nhân.” Không đợi nàng mở miệng: “Hoặc là nàng muốn tìm người khác cho ta, mà tất cả những gì nàng cần chỉ là một phu quân họ Sở thôi ——”

“Không phải!”

Sở Tu Viễn vui vẻ, xem ra trong lòng nàng cũng có hắn: “Vậy không tìm nữa.”

“Ta, ta tự mình làm.” Lâm Hàn vừa thấy hắn duỗi tay, theo bản năng cản lại. Chú ý tới Sở Tu Viễn nhíu mày: “Ta, không phải ta đang kéo dài đâu.” Đây là lần đầu tiên khai trai trong cả hai kiếp của nàng nha: “Ta ——” cúi đầu nhìn lại thấy n.g.ự.c mình đã lộ ra hơn phân nửa: “Sở Tu Viễn, chàng ——”

Sở Tu Viễn cúi đầu nói: “Có gì đợi xong việc rồi nói.” Chỉ cần Lâm Hàn nàng vẫn còn bò dậy nổi.

“Vậy chàng ——”

Sở Tu Viễn nhíu mày, lấp kín miệng nàng.

Lâm Hàn kinh ngạc trừng mắt.

Sở Tu Viễn thở dài: “Thở đi nào!”

“À à à, hô —— hô hấp.”

Sở Tu Viễn đỡ trán: “Dùng mũi, không phải dùng miệng.”

“Ta đang dùng ——”

Sở Tu Viễn: “Nàng đừng nên nói nữa.”

Miễn cho hắn không bị đá chết, không ngã giường chết, lại bị nàng làm cho tức chết.

Lâm Hàn đột nhiên câm miệng.

Sở Tu Viễn muốn cười, nhưng thấy nàng không nhúc nhích, hắn vội vàng nén cười vào việc chính, hắn đã nhìn ra nếu hắn không ép nàng thì nữ nhân này chắc chắn sẽ cùng hắn kéo dài tới thiên hoang địa lão.

Loading...