Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:00:54
Lượt xem: 64
“Gì cũng tốt hơn người.” Giọng nói chứa đựng sự giận dữ truyền vào, Lâm Hàn và Sở Tu Viễn nhìn nhau, Lâm Hàn quay người lại, Sở Mộc sải bước đi về phía bên này.
“Tiểu hầu gia nói gì thế? Ta không nghe rõ, nói lại lần nữa để ta xem nào.” Lâm Hàn cười mỉm nói.
Tiểu hầu gia không khỏi dừng bước, thấy dáng vẻ như đang xem kịch hay của thúc phụ là lập tức biết biết nên trả lời thế nào: “Thúc phụ có ba đứa con còn có thể tìm được thẩm thẩm như thế này, ta mới mười tám đã được phong hầu bái tướng, nhất định có thể tìm được người còn tốt hơn thẩm thẩm.” Không đợi Lâm Hàn cất lời đã nói, “Hay là thẩm thẩm cảm thấy ta không bằng thúc phụ?”
“Ngươi không bằng thúc phụ ngươi.” Lâm Hàn buột miệng thốt ra.
Hô hấp của tiểu hầu gia chợt ngừng lại.
Sở Tu Viễn tức khắc không nhịn được phì cười: “Có bất ngờ không?”
“Ta…” tiểu hầu gia nghiến răng nghiến lợi: “Bất ngờ! Quân mất mấy người là phu thê, các người mới là người một nhà. Ta chỉ là một người ngoài.”
Lâm Hàn cũng vui: “Nói như thế ta cũng sẽ không rút lại lời đâu.”
“Lời đã nói ra như nước đã hắt đi, người có muốn thu lại cũng không thu được.” Sở Mộc nói xong còn hừ một tiếng không vui.
Lâm Hàn bật cười.
Sở Tu Viễn thấy hắn quay mặt đi, dáng vẻ không muốn trả lời bọn họ, thì lại muốn xử lý hắn tiếp: “Đã đưa thiệp mời chưa?”
Nghe thấy chuyện chính, tiểu hầu gia thu lại cơn tức đầy mình: “Đưa rồi. Thẩm thẩm, vị thừa tướng phụ thân kia của người thật đúng là biết vờ vịt. Trông thấy ta là luôn miệng gọi tiểu hầu gia, còn hăng hái bảo ta vào nhà uống trà, khiến ta cứ như thân thích ruột thịt của ông ta vậy. May mà ta đã nhìn thấy bộ mặt thật của ông ta từ lâu, nên không bị mắc lừa.”
Lâm Hàn: “Ông ta chẳng có tí điểm tốt nào, bệ hạ cũng sẽ không nhận ông ta làm thừa tướng đâu.”
“Ấy là do thừa tướng là một công việc chả có công cán gì, không có ai làm mới đến lượt ông ta.” Sở Mộc buột miệng đáp.
Lâm Hàn lấy làm khó hiểu, quay sang nhìn Sở Tu Viễn, có ý gì thế.
“Dịp Tết hằng năm Hàn vương đều sẽ từ thái ấp của hắn ta quay về, bệ hạ không muốn đối phó với hắn ta nên đa phần là sai thừa tướng tiếp đãi.” Sở Tu Viễn đáp.
Lâm Hàn vẫn không hiểu: “Cung phụng hắn ta không phải là được rồi sao?”
Sở Tu Viễn: “Tuy thái ấp của Hàn vương nhỏ, nhưng có ruộng muối, vô cùng giàu có, mỗi năm quay về kinh đô đều sẽ mang theo rất nhiều vàng bạc ngọc ngà, gặp ai là tặng, trong đó cho quan lại tiếp đãi hắn là nhiều nhất. Tuy cha nàng có vài phương diện một lời khó nói hết, nhưng lại trung thành tận tụy với bệ hạ, nên dù nhận của hắn ta bao nhiêu quà cáp cũng đều không quay về phía hắn ta. Thế nên mấy năm nay đều do lệnh tôn tiếp đãi Hàn vương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-143.html.]
Sở Mộc gật đầu: “Thúc phụ nói đúng.” Nhìn ra xung quanh thấy Hồng Lăng, Hồng Ngẫu đều đang ở đây, bèn sai bọn họ đưa quà cáp tới phòng họ. Thế nhưng đến tận khi bọn họ sắp vào, Sở Mộc mới nói: “Ngô thái úy bị hắn ta lôi kéo như thế.”
Ngô thái úy không phải chính là Ngô Thừa Nghiệp, đệ đệ ruột của Thái hậu Ngô thị, cữu cữu ruột của Hoàng đế Thương Diệu sao?
Lâm Hàn: “Ông ta đã là thái úy rồi, còn muốn thế nào nữa?”
Sở Tu Viễn nhỏ giọng đáp: “Bệ hạ chuyên quyền, ông ta là thái úy cũng không có bao nhiêu thực quyền.”
Lâm Hàn vỡ lẽ: “Hàn vương dễ nắm thóp nên muốn làm Nhiếp chính vương.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Phu nhân thông minh.” Sở Tu Viễn không tiếc lời ngợi khen.
Sở Mộc không kìm lòng được giễu một tiếng: “Coi như là ta biết tại sao thẩm thẩm luôn hướng về người rồi.” Không đợi Sở Tu Viễn phản kích đã chạy tới sương phòng tìm đệ đệ chơi.
Sở Tu Viễn thấy hắn vừa đi vừa nhảy thì không khỏi cau mày: “Hắn cứ thế này thì còn có thể cưới được người thế nào?”
“Chàng đừng đả kích hắn mãi thế.” Lâm Hàn cười nói.
Sở Tu Viễn: “Ta quở trách hắn, hắn còn không biết trời cao đất dày, nếu ta khen hắn thì hắn có thể lên trời luôn.”
Lâm Hàn nghe vậy là biết tạm thời không khuyên được: “Toàn bộ những đồ vật kia đều là thứ thưởng cho ta sao?” Nàng liếc về phía phòng ngủ một cái.
Sở Tu Viễn không hỏi người trong cung đến, nhưng hắn cứ cảm thấy ấy đều là thưởng cho Lâm Hàn: “Ta chẳng thiếu thứ gì, những cái hộp đó cũng không giống hộp y phục, hay bảo kiếm các loại, đa phần đều là trang sức.”
“Thế ta đi xem sao.” Lâm Hàn nói rồi đi về phía phòng ngủ.
Sở Tu Viễn do dự thoáng chốc, nhìn về phía sương phòng đằng Tây, mấy đứa trẻ đang chơi với Sở Mộc, nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tới quấy phá Lâm Hàn, bèn đi theo.
Vào trong phòng liền giúp Lâm Hàn mở hết tất cả các hộp ra.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của Sở đại tướng quân, trâm ngọc thoa bạc bộ diêu vàng, chế tác tinh xảo, bên trên còn khảm đá quý. Sở Tu Viễn thấy Lâm Hàn nhìn thẳng mình thì cực kỳ buồn cười: “Những thứ này có lẽ là do thợ thủ công trong cung làm ra.”
“Vậy sao bên trên không có chữ như ngự chế?” Lâm Hàn hết nhìn rồi ngắm cũng không phát hiện thứ như con dấu, ấn ký.
Sở Tu Viễn lấy một chiếc trâm ngọc ra , lật ngược lại mặt sau, chỉ vào hoa văn nho nhỏ bên trên: “Đây là tên của người chế tác.”
“Không phải hoa văn à?” Lâm Hàn cúi đầu nhìn, không phải thật. mà là dùng chữ theo lối viết chữ lệ, vì để cho đẹp còn kéo dài chữ ra, thoạt trông không khác gì hoa văn: “Đây là dùng kim khắc từng tí một lên à?”