Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:00:26
Lượt xem: 79
“Thương tâm cũng là tự hắn tìm.” Sở Tu Viễn không đợi Lâm Hàn tiếp tục hỏi đã chuyển sang chuyện khác: “Trưa nay ăn gì?”
Lâm Hàn: “Đói bụng à?”
“Sáng nay húp ít cháo dằn bụng, có hơi đói một chút.” Sở Tu Viễn cũng không đói, sáng nay hắn đã ăn một cái bánh hành rán thật to, còn ăn thêm hai quả trứng chiên và nhiều món khác. Sở dĩ hắn vòng tới chuyện thức ăn là do lo lắng Lâm Hàn lại hỏi hắn chuyện của Thương Vãn.
Lâm Hàn nghĩ ngợi một chút: “Cà chua xào trứng ăn với mì lạnh.”
“Món này à?” Sở Tu Viễn kinh ngạc, sao nàng lại càng ngày càng biết cách sinh hoạt thế này.
Lâm Hàn: “Đó là món chính, đồ ăn như cũ.”
Sở Tu Viễn nhẹ nhàng thở ra: “Thức ăn của chúng ta gần đây đều là đồ trồng ở hậu viện sao?”
Lâm Hàn nghĩ nghĩ: “Có mua gừng và tỏi.”
Sở Tu Viễn thầm nghĩ, trồng thêm cả gừng và tỏi, vậy thì trừ củi gạo mắm muối, nhà hắn cũng chẳng cần mua thêm gì nữa.
“Chỉ là mua hai ba tháng rồi không cần mua nữa.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn há mồm, ý thức được nàng nói cái gì, không thể tin hỏi: “Hậu viện cũng có tỏi và gừng?”
“Đúng vậy. Sáng nay chúng ta ăn gà xào hoa tỏi, hoa tỏi chính là lấy từ mấy nhánh tỏi non.” Lâm Hàn nói: “Chờ tỏi non già đi, bên dưới sẽ mọc ra tép tỏi, chỉ cần đào lên treo dưới mái hiên phơi nắng là có thể ăn tới đầu năm sau lúc tỏi non mọc lại.”
Đại tướng quân phục, tâm phục khẩu phục.
“Gừng có thể để lâu như vậy sao?”
Lâm Hàn ngẫm lại: “Đặt vào hầm có thể trữ tới đầu xuân. Đúng rồi, đúng lúc ta có chuyện cần nói với chàng, mẫu đất dùng trồng khoai kia, chờ đào khoai lên rồi, ta muốn trồng cải trắng và củ cải, có thể đào một cái hầm lớn ở góc Đông Nam, bằng hữu của chàng tới cửa thăm hỏi có thể sẽ thấy được, sẽ không hỏi ngài đó chứ?”
Sở Tu Viễn thầm nghĩ, tất nhiên là sẽ hỏi rồi. Nhưng nghĩ tới ngày tháng nghèo khổ rất đáng sợ, không đồng ý nàng sẽ rất thất vọng, nàng thất vọng thì ba tên tiểu tử kia sẽ ầm ĩ c.h.ế.t hắn… Đại tướng quân cười trừ: “Sẽ không.” Lại bổ sung thêm một câu: “Ta cũng chẳng có mấy người bằng hữu.”
Ba ngày đã hết hai ngày chạy ra ngoài, sao Sở Đại tướng quân có thể nói được mấy lời này vậy.
Lâm Hàn không nhịn được liếc hắn một cái, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Vậy là tốt rồi.” Cảm giác xe ngựa chậm lại, vén rèm xe lên mới phát hiện đã về tới nhà: “Nhanh như vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-136.html.]
“Vốn dĩ cách chợ đông không xa mà.” Sở Tu Viễn xuống xe, đang muốn bước vào trong, lại nhớ tới Lâm Hàn lên xe như thế nào, bèn ngừng lại vươn tay ra.
Lâm Hàn thò ra khỏi xe ngựa: “Làm gì?”
“Đỡ nàng xuống xe.” Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn nhíu mày, có bệnh à. Nàng cũng chẳng phải Tây Thi liễu yếu đào tơ. Lâm Hàn trừng hắn một cái rồi nhảy xuống xe.
Sở Tu Viễn đã đoán được tình huống như vậy, sờ mũi theo sau, lướt qua bức tường bình phong, phát hiện trong viện vô cùng an tĩnh: “Khó có nha, Đại Bảo Bảo vậy mà không khóc nháo.”
“Là không nháo ngài.”
Tiếng của Sở Mộc từ xa truyền tới, Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn lại, Sở Mộc đang ngồi trên bức tường phía Tây Nam, giữa cây táo và cây lựu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn hỏi: “Ngươi ở đó làm gì?”
“Trốn Đại Bảo Bảo a.”
Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn xoay người, Sở Dương từ trong viện chậm rãi chạy ra.
“Đại Bảo Bảo khóc à?” Lâm Hàn vội hỏi.
Sở Dương gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn bị nó làm cho nhức đầu.
Sở Mộc nhanh chóng nói: “Nó khóc nháo đòi đi tìm các vị, ta không để ý tới nó, nó lập tức quậy tới trên mặt ta, ta cho nó một cái tát, tiểu tử tức phát khóc, ta không để ý tới nó nữa, nó khóc một hồi đã ngủ mất. Cho nên Đại Bảo mới vừa gật đầu vừa lắc đầu.”
“Ngươi ——” Sở Tu Viễn không biết nên nói sao với hắn: “Ngươi chăm sóc nó như vậy hả?”
Sở Mộc trưng ra bộ mặt vô tội: “Ta cũng không cố ý nha. Là nó đột nhiên ra tay, ta chỉ phản kích theo thói quen, chờ lúc đánh tới tay nó mới ý thức thu lại lực đạo. Nhưng đánh cũng đánh rồi, ngài nói ta phải làm sao đây? Cũng đâu thể ôm nó đi tìm các ngài.”
Sở Tu Viễn thấy hắn còn nói lý: “Ngươi ——”
“Đừng có ngươi, để ngài ở nhà trông nó, nói không chừng ngài cũng cho Đại Bảo Bảo hai cái tát tay.” Lâm Hàn đánh gãy lời Sở Tu Viễn: “Dù sao Bảo Bảo còn nhỏ sẽ không nhớ dai, ngủ một giấc là ổn rồi.”
Sở Mộc không nhịn được hỏi: “Thẩm thẩm không trách ta?”