Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 211: Cầu Gãy

Cập nhật lúc: 2025-12-03 08:20:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hiểu Nhi đang ăn thì bỗng dưng dừng đũa, đôi mắt chăm chú dõi theo Thượng Quan Huyền Dật.

 

Thượng Quan Huyền Dật vốn thói quen im lặng khi dùng bữa, nhưng thấy Hiểu Nhi mới ăn nửa chừng ngây đó, chỉ mải mê ngắm , bèn nuốt vội miếng cá trong miệng cất tiếng hỏi: “Sao thế? Không ngon miệng ?”

 

Hắn thấy mùi vị tuyệt mà!

 

“Ta thấy dáng vẻ lúc ngươi ăn trông lắm.” Đây là lời thật lòng, nhưng chẳng nguyên do... Hiểu Nhi khe khẽ lắc đầu, nếu nàng rằng nàng cảm thấy việc gỡ hết thịt cá mới ăn thật chẳng thèm chút nào, là quá phụ tấm chân tình của , quá là kẻ vô lương tâm ?

 

“Cay quá chăng?” Thượng Quan Huyền Dật nào tin lời , nàng cũng đầu tiên dùng bữa.

 

Nếu chỉ thôi mà cũng thể ngẩn , thì hẳn ngẩn ngay từ đầu tiên gặp mặt .

 

Dung mạo của trong mắt đời luôn khiến họ kinh ngạc sững sờ, nhưng vẫn nhớ như in đầu tiên gặp gỡ nha đầu , ánh mắt nàng khi chẳng hề lấy một gợn sóng, tĩnh lặng hệt như lúc dạo bước phố bắt gặp một qua đường dung mạo tầm thường, chỉ một cái chớp mắt là thể lãng quên.

 

“Ta chỉ cảm thấy dáng vẻ ngươi ăn cá, khiến cho con cá cũng trở nên ngon lành một cách lạ thường.”

 

Thượng Quan Huyền Dật liếc con cá tay , chiếc bát mặt Hiểu Nhi, trong lòng tức thì bừng sáng.

 

“Ta đổi với ngươi.”

 

“Không cần, cần !” Hiểu Nhi vội vàng .

 

Con cá của Thượng Quan Huyền Dật mới chỉ ăn một phần nhỏ. Hắn đón lấy bát đũa từ tay Hiểu Nhi, dùng chính đôi đũa nàng gắp để khéo léo gẩy phần thịt ăn , mới đưa cho nàng, dịu dàng căn dặn: “Cẩn thận xương cá.”

 

Hiểu Nhi bất giác thấy ngượng ngùng, nàng sống đến hai kiếp , cớ càng sống càng thụt lùi thế .

 

“Mau ăn , để nguội sẽ mất ngon.” Dứt lời, Thượng Quan Huyền Dật liền thản nhiên cầm lấy miếng cá mà Hiểu Nhi ăn dở đưa lên miệng.

 

Hiểu Nhi định lên tiếng nhắc rằng miếng cá đó nàng ăn , nhưng thôi. Nếu thực sự để tâm, hẳn chẳng động đũa. Một khi ăn, tức là lòng chẳng hề bận vướng.

 

Chuyện cũng chẳng gì to tát.

 

Hiểu Nhi cũng cúi đầu, từ tốn thưởng thức phần cá của .

 

Sau khi ăn no, Thượng Quan Huyền Dật vẫn chiều theo ý Hiểu Nhi, để cho con tuấn mã thỏa sức sải vó phi nước đại.

 

Trong tốc độ vun vút, lòng Hiểu Nhi dâng lên niềm vui sướng, nàng chợt nhớ đến một khúc ca, bèn cất giọng hát vang đoạn điệp khúc:

 

Hãy cùng bạn chốn hồng trần, sống một đời tiêu d.a.o tự tại

Cùng vung roi ngựa, hưởng trọn phồn hoa nhân thế

Nâng chén rượu mừng, hát lên niềm vui trong lòng

Sống hết , nắm trọn tuổi thanh xuân

...

 

Giọng hát của Hiểu Nhi trong trẻo ngọt ngào, du dương thánh thót, còn hơn cả tiếng chim hoàng oanh rời tổ sớm mai.

 

Chỉ là mấy câu hát lặp lặp , thế mà khiến cõi lòng Thượng Quan Huyền Dật dâng lên những con sóng cuộn trào, xao động khôn nguôi.

 

Vốn dĩ vẫn luôn mong ngóng Hiểu Nhi mau mau khôn lớn, lúc thậm chí còn thầm nghĩ, giá như bây giờ nàng tới tuổi cập kê thì mấy, để thể sớm ngày rước nàng về dinh, ngày ngày trông thấy bóng hình thương.

 

giờ đây, cảm thấy vô cùng may mắn. May mắn vì quen nàng khi nàng vẫn còn là một cô bé thơ ngây. May mắn vì chặng đường đời chớm nở của nàng bóng hình của . May mắn vì thể đồng hành cùng nàng hơn nửa quãng đời nhân sinh dài rộng phía .

 

Có thể ngắm nàng trưởng thành, thể ở bên bầu bạn cùng nàng lớn lên, thật bao!

 

Bóng dương dần ngả về tây, Thượng Quan Huyền Dật thúc ngựa phi nước đại, vun vút lao con đường trở về.

 

Hiểu Nhi một khi nổi hứng thì chẳng dừng , nàng cứ khe khẽ hát hết bài đến bài khác suốt cả chặng đường.

 

Thượng Quan Huyền Dật lặng lẽ lắng , đất trời xung quanh dường như tĩnh lặng , chỉ còn vang vọng tiếng hát du dương, ngọt ngào của Hiểu Nhi.

 

Tiếc , cảnh chẳng kéo dài, niềm vui tột cùng ắt hóa bi thương.

 

Ngay khi con tuấn mã phi qua một cây cầu gỗ, cây cầu bỗng dưng gãy sập, cả lẫn ngựa cùng rơi thẳng xuống .

 

Trong gang tấc, Thượng Quan Huyền Dật siết chặt Hiểu Nhi lòng, một chân đạp mạnh lên lưng ngựa mượn lực, ôm lấy nàng bật bay vút lên, nhẹ nhàng đáp xuống đầu cầu vẫn còn nguyên vẹn.

 

Trên đoạn cầu gãy còn những khác, tất cả đều lượt rơi xuống nước, thất thanh kêu cứu mạng.

 

Một phụ nữ tay đang bế đứa trẻ sơ sinh cũng rơi tỏm xuống nước, ngoài còn một vị tiểu thư cùng nha của nàng cũng rớt xuống sông. May mắn , dòng sông chảy xiết, họ chỉ đang hoảng loạn vùng vẫy giữa dòng chứ nước cuốn trôi .

 

Trên bờ cũng vài , nhưng chẳng một ai dám nhảy xuống sông cứu giúp, lẽ là vì ai trong họ bơi.

 

Thượng Quan Huyền Dật thấy tình cảnh , liền bảo Hiểu Nhi cứ ở yên bờ, còn thì lao xuống cứu .

 

Người mà Thượng Quan Huyền Dật cứu tiên chính là phụ nữ đang ôm con nhỏ trong lòng.

 

Các ám vệ khác đều phái cả , lúc bên cạnh Thượng Quan Huyền Dật chỉ còn duy nhất một bảo vệ. Hắn búng tay một cái, hiệu cho ám vệ nọ cứu hai vị cô nương còn .

 

Hiểu Nhi trông thấy con ngựa đang sức vùng vẫy giữa dòng, loay hoay mãi mà thể dậy nổi, nàng đoán chừng chân của nó thương .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-211-cau-gay.html.]

 

Hiểu Nhi lòng nóng như lửa đốt, chỉ sợ nó thể gắng gượng nổi cho tới lúc Thượng Quan Huyền Dật đến cứu.

 

May nơi họ rơi xuống vẫn đến giữa lòng sông, nước cũng quá sâu, áng chừng chỉ ngập đến cổ con ngựa mà thôi, lẽ chỉ cần giúp nó dậy là chuyện sẽ .

 

Thượng Quan Huyền Dật vốn mực yêu quý con ngựa , nếu nó chẳng may nước cuốn mà c.h.ế.t, hẳn là cũng sẽ đau lòng lắm đây.

 

Nghĩ đến đây, Hiểu Nhi chần chừ mà nhảy ùm xuống dòng nước, sức bơi về phía con ngựa.

 

Thượng Quan Huyền Dật định đưa phụ nữ lên bờ thì bỗng tiếng nước văng tung tóe, ngoảnh đầu , một khắc trái tim gần như ngừng đập, hồn xiêu phách lạc.

 

"Ôm chặt lấy đứa bé!"

 

Dứt lời, Thượng Quan Huyền Dật liền một tay túm chặt lấy vạt áo lưng phụ nữ, vận kình hất mạnh một cái, ném thẳng nàng lên bờ.

 

Xong xuôi, tức tốc lao về phía Hiểu Nhi để cứu nàng.

 

lúc , Hiểu Nhi cũng bơi tới bên cạnh con ngựa.

 

"Ta sẽ dùng sức đẩy ngươi, ngươi hãy tự thử dậy !"

 

Vóc của Hiểu Nhi đủ cao để thể vững nước, nàng chỉ thể nổi mặt nước, dồn sức đẩy Hắc Lôi hòng giúp nó dậy.

 

Dùng sức nước vốn chẳng chuyện dễ dàng, nhưng với những cô gái thành thị thời hiện đại, mấy ai mà học bơi từ khi còn tấm bé, Hiểu Nhi cũng là ngoại lệ. Vì , thủy tính của nàng , việc dùng sức cũng là chuyện gì quá khó khăn.

 

Lần đầu tiên Hiểu Nhi dùng sức thành công.

 

Vừa lúc đó, Thượng Quan Huyền Dật bơi tới bên cạnh Hiểu Nhi, chỉ cần vận sức một cái nhẹ nhàng đỡ con ngựa dậy.

 

Hắc Lôi chỉ thương ở chiếc chân tì xuống lòng sông, chính vết thương khiến nó thể dậy nổi. Giờ lên , nó liền thể tự bước .

 

Thượng Quan Huyền Dật gương mặt lạnh như băng, vác bổng Hiểu Nhi lên vai, một tay dắt ngựa, cứ thế lẳng lặng một lời mà thẳng bờ.

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Đây là đầu tiên Hiểu Nhi cảm nhận luồng nộ khí tỏa từ Thượng Quan Huyền Dật đang nhắm thẳng .

 

Nhất thời, nàng cũng chẳng dám hó hé nửa lời.

 

Mãi cho đến khi lên tới bờ, Thượng Quan Huyền Dật vẫn hề ý định đặt nàng xuống, bấy giờ nàng mới hồn trở .

 

"Thượng Quan đại ca, xuống."

 

Thượng Quan Huyền Dật chẳng thèm đếm xỉa đến nàng.

 

Chân của ngựa thương, tự nhiên là thể cưỡi nữa . Thượng Quan Huyền Dật giao con ngựa cho ám vệ, giọng lạnh như băng mà lệnh:

 

"Chữa thương cho Hắc Lôi."

 

"Vâng."

 

Thượng Quan Huyền Dật vẫn vác Hiểu Nhi vai, định thi triển khinh công để rời thì bỗng phát hiện ai đó đang níu lấy vạt áo của .

 

"Buông tay!"

 

Thượng Quan Huyền Dật cúi đầu liếc xuống, cất giọng lạnh lẽo đầy vẻ mất kiên nhẫn.

 

Giờ đây trong đầu chỉ một suy nghĩ duy nhất là nhanh chân tới trấn gần nhất để mua một bộ y phục, bắt cái nha đầu khiến tức c.h.ế.t đền mạng ngay lập tức!

 

Bằng , lỡ như nàng nhiễm phong hàn ngã bệnh, cuối cùng đau lòng lo lắng cũng chính là chứ ai!

 

Nha đầu đúng là một kẻ to gan tày trời, chẳng tự thương lấy là gì! Nàng căn bản là hề coi cái mạng nhỏ của thể thống gì cả!

 

"Công t.ử xả cứu mạng, tiểu nữ chỉ bày tỏ lòng ơn, tuyệt ý mạo phạm." Nữ t.ử nọ thấy gương mặt Thượng Quan Huyền Dật lạnh như sương giá, sợ đến mức vội vàng rụt tay .

 

Thượng Quan Huyền Dật thấy nàng buông tay, cũng chẳng buồn thêm một lời, nhấc chân sải bước rời .

 

"Công tử, tiểu nữ..." Vị cô nương một nữa níu lấy áo của Thượng Quan Huyền Dật.

 

"Càn rỡ!" Thượng Quan Huyền Dật giận tím mặt, chút do dự tung một cước đá văng nữ t.ử xa.

 

Kẻ dám cả gan cản đường của !

 

Hiểu Nhi chỉ lắc đầu ngao ngán, nữ t.ử cũng thật quá thời thế , Thượng Quan Huyền Dật lúc rõ ràng đang đằng đằng sát khí, ngay cả nàng còn chẳng dám chọc giận , còn dám hết đến khác dây dưa dứt, đúng là tự tìm đường c.h.ế.t mà!

 

Hôm nay chút việc bận, chỉ kịp một chương thôi, xin nhé! Lâu cảm ơn các bạn vote truyện, tại đây xin cúi đầu cảm ơn những phiếu vote của . Cảm ơn! Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn.

 

Mới hứa với biên tập là sẽ giữ cập nhật định, cũng với là sẽ cố gắng mỗi ngày hai chương, ai ngờ bi kịch thế , xin , xin ...

 

--------------------

 

 

Loading...